Cách một ngày, Thành Vương và Thành Vương phi ôm nhi tử tới hành cung, Mạnh Bảo Đàm còn đang trong thời gian ở cữ, sắc mặt trắng nhợt, thần sắc lo lắng, đứa bé trong lòng bị bọc kín mít giống như ngủ rất say.
Bọn họ đi tới thăm Thái thượng hoàng, Thành Vương khóc lóc thảm thiết: "Phụ hoàng, từ khi nghe được tin tức người bị ám sát, nhi thần ngày đêm lo lắng, cuộc sống hàng ngày không yên, người là Thái thượng hoàng, đến tột cùng là kẻ xấu nào dám xuống tay với người, nhi thần thấp thỏm lo âu, trong lòng run sợ, không dám nghĩ lại."
Thành Vương phi ôm con, cũng dùng khăn mạt nước mắt.
Lời nói của Thành Vương làm tâm trạng Thái thượng hoàng vốn dĩ đã không tốt lại càng tức giận hơn, sắc mặt u ám: "Diệp Nhi còn nhỏ, sao chịu nổi bôn ba như thế?"
Mạnh Bảo Đàm ôm con tới gần, Thành Vương nhận lấy: "Phụ hoàng, nhi thần sợ... Tuy Diệp Nhi còn nhỏ, nhưng biết tới thăm hoàng tổ phụ, dọc đường đi không khóc không nháo, rất ngoan ngoãn."
"Tốt." Thái thượng hoàng nhìn thấy tôn nhi, sắc mặt dịu đi một ít: "Các ngươi có tâm, phụ hoàng rất an ủi."
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói thích khách kia lại có thể phá được thủ vệ hành cung. Liệu có phải... Vốn có nội ứng, nếu không lấy Ngự Lâm quân kiểm soát canh phòng tầng tầng lớp lớp quanh hành cung, làm sao có đến gần, lại còn làm phụ hoàng bị thương."
Thái thượng hoàng nhìn hắn ta một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện, môi mím chặt.
Mạnh Bảo Đàm có ánh mắt đi qua ôm lấy đứa bé: "Thái thượng hoàng, nhi thần cáo lui."
Nàng ôm nhi tử được cung nhân dẫn đường tới trắc điện của Nam San, trắc điện ở phía Đông Nam chính điện, cách đó không xa, đi vài bước là đến, ngoài điện có Ảnh Long vệ kim giáp canh giữ, người nào người nấy mặt lạnh áo sắt, thắt lưng dắt trường kiếm, vây kín trắc điện không kẽ hở.
Phía Tây Bắc chính điện là chỗ ở của Tiểu Mạnh Thái phi và hai vị Thái tần, Mạnh Cẩn nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn thấy cửa Đông trắc điện, Ảnh Long vệ canh giữ cửa làm sắc mặt nàng ta trắng lại càng trắng.
Nam San nhìn nàng ta, thầm nghĩ hai phu thê này cũng đủ liều, Mạnh Bảo Đàm còn chưa ở cữ xong, giữa trán còn đổ mồ hôi, hơn nữa trời lại nóng, tất nhiên cực kỳ khó chịu.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Mau mau bình thân, Thành Vương phi còn chưa ở cữ xong đã bôn ba như thế, bản cung không đành lòng, Thái thượng hoàng chưa bị thương đến mức nguy kịch, hành cung còn có bản cung, phu thê hai người mau trở về, chớ có làm đứa trẻ hoảng sợ."
Mạnh Bảo Đàm cúi đầu: "Thần thiếp đa tạ nương nương quan tâm, hoàng tôn cũng lo lắng cho hoàng tổ phụ, chúng ta sẽ ở lại đây, chờ vết thương của Thái thượng hoàng chuyển biến tốt đẹp rồi lại trở về."
Nam San nhìn nhìn đứa trẻ làn da còn hồng trong tã lót, một đứa bé còn chưa đầy tháng thì biết lo lắng cái gì, Mạnh Bảo Đàm cũng thật biết nói chuyện hoang đường.
Nếu nàng ta cũng không thèm để ý thân thể, người khác khuyên bảo nữa cũng vô dụng, nàng dứt khoát mặc bọn họ, sai người sắp xếp tẩm điện cho một nhà ba người ở lại.
Ban đêm, có lẽ do hai hôm trước mất ngủ, hôm nay nàng ngược lại vào giấc từ sớm. Trong lúc ngủ mơ, dường như nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lại bị người ôm vào trong lòng ngực, có bàn tay to thăm dò vào trong ngực, nắm lấy một bên chậm rãi xoa nắn, trong lòng bàn tay to có vết chai mỏng, là hàng năm luyện võ gây ra, vết chai mỏng thô ráp, mỗi nơi nó lướt qua vừa tê dại vừa ngứa, nàng không tự giác ngâm nga thành tiếng.
Ngón tay thon của nam tử nhấc áo ngủ lên, lộ ra cái yếm thêu hình cây mơ, bọc lấy quả mật đào no đủ, núm đào như ẩn như hiện, bàn tay to đẩy lên trên, quả đào màu hồng lọt vào trong tầm mắt, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Nam San chỉ cảm thấy ngực vừa ngứa vừa đau, loại cảm giác này cũng không xa lạ, nàng mở mắt ra, vừa lúc nam tử ngẩng đầu khỏi ngực nàng, trên môi còn vương ánh nước, vừa quyến rũ lại xinh đẹp, làm tôn lên sắc đẹp tuyệt thế của nam tử, mê hoặc lòng người.
"Phu quân, ta đang nằm mơ sao, sao lúc này chàng lại tới?"
"Hậu cung ba nghìn giai lệ đã bỏ lâu không ngó ngàng, trẫm tự mình đến, lần lượt ban phát ân huệ, cục cưng bé nhỏ vừa lòng không?"
Bốn chữ cục cưng bé nhỏ phát ra từ miệng hắn rõ ràng là giọng điệu lạnh nhạt nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe mặt đỏ tim đập, làm làm hai má nàng đỏ ửng: "Ở đó cách kinh thành ba ngày đi đường, phu quân nhận được thư, sao hôm nay đã có thể đến được vậy?"
"Nghe nàng nhớ phu quân sốt ruột, đêm không thể ngủ, sao vi phu có thể không giục ngựa như bay, đêm triển khinh công, đi cả ngày lẫn đêm, để an ủi tương tư, giải bệnh đói khát của cục cưng bé nhỏ."
Đôi mắt hắn sâu thẳm, không hề che giấu tình ý nóng rực, nàng vươn tay ôm lấy cổ nam nhân: "Bệ hạ tới vừa lúc, bông hoa sắp khô, khao khát khó nhịn, thần thiếp mong mỏi mưa móc, sốt ruột như lửa đốt, thiếu chút nữa lửa cháy lan ra đồng cỏ, trắng đêm khó có thể đi vào giấc ngủ."
Nàng vừa dứt lời, cơ thể nam tử lập tức đè xuống, hôn tưới cẩn thận, trong màn ngập tràn tiếng thở dốc...
Giờ Mão hôm sau, trong chăn gấm bên cạnh đã trống không từ lâu, nàng mơ hồ lật người, lăn sang bên kia, hơi thở trên người nam nhân vẫn còn lưu lại, nàng hít sâu một hơi, nhớ tới nam nhân nửa đêm mưa móc, lỗ tai đỏ lên. Nàng vùi đầu vào trong chăn, vừa xấu hổ, vừa ngọt ngào.
Năng lực của nam nhân này thật mạnh, nàng ngồi dậy, sợi tóc trên đầu trượt xuống, không mảnh vải che thân, cánh tay ngọc nâng lên, cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên là được mây mưa tưới đẫm, đào hồng liễu xanh, kiều diễm ướt át.
Nàng đứng dậy thay y phục, thấy yếm bị vo tròn, ném dưới chân, dây lưng bên trên đã bị đứt, nhớ tới ban đêm điên cuồng, mặt đỏ tim đập, trong lòng ngọt ngào.
Đỗ ma ma nghe thấy tiếng động, vén rèm tiến vào: "Hoàng hậu nương nương, bệ hạ thức dậy vào giờ Dần, sai nô tỳ không cần đánh thức nương nương."
Trái tim nàng lại ngọt ngào hơn, đứng dậy trang điểm chải chuốt.
Giờ Thìn, Thành Vương phi và hai vị Thái tần đều tới thỉnh an, trong cung Mạnh Cẩn truyền lời, nói Thái phi không khoẻ, Nam San tự nhiên sẽ không khó xử, miễn nàng ta thỉnh an, vốn dĩ đã miễn thỉnh an rồi, nhưng mà Mạnh Bảo Đàm vào biệt viện ở, mỗi ngày nàng ta đều tới thỉnh an Nam San, đám Thái tần cũng không dám lười nhác.
Mạnh Cẩn bị bệnh thì an phận một ít, người hầu hạ bên cạnh Thái thượng hoàng đổi thành Liễu Thái tần, Liễu Thái tần đang độ tuổi thanh xuân, lại xinh đẹp, quyến rũ, nhìn bề ngoài giống như chèn ép được Mạnh Cẩn.
Nam San hơi nghi hoặc, lấy tính cách của Mạnh Cẩn, sao có thể chấp nhận người khác mang tiếng tốt, hơn nữa còn là một Thái tần có phẩm giai thấp hơn mình.
Sau đó nàng lại thấy Thành Vương không ngừng đi lại trong hành cung, nàng dần dần tỉnh ngộ, tình nhân cũ ở ngay trước mặt, nếu nàng ta cứ tiếp cận Thái thượng hoàng, sợ tâm trạng tình nhân cũ không thoải mái.
Thành Vương thoạt nhìn u sầu hơn trước kia không ít, nhưng cũng không mất vẻ tuấn lãng, Thái thượng hoàng đã qua tuổi trung niên không thể bì được, dạo này Mạnh Cẩn ăn mặc đơn giản trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, hơi có phong thái khi chưa xuất giá.
Hai người thường xuyên nhìn nhau từ xa, không nói lời nào nhưng lại chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Qua mấy ngày như thế, Đỗ ma ma nói, ngày gần đây Liễu Thái tần thường tới phòng Tiểu Mạnh Thái phi, cho cung nhân lui xuống hết, không biết bí mật nói chuyện gì, Mạnh Cẩn càng không ra khỏi cửa, Liễu Thái tần và Thái thượng hoàng gắn bó keo sơn.
Thành Vương phi lại thi thoảng tới tỉnh an Nam San, đứa bé kia quả thật ngoan ngoãn, không khóc không ầm ĩ, Nam San ngẫu nhiên nhìn thấy lúc nó tỉnh, luôn cảm thấy có chút không ổn.
"Bản cung ngược lại chưa từng gắp đứa trẻ nào ngoan ngoãn như Diệp Nhi, không khóc không ầm ĩ, chăm cũng bớt lo."
Gương mặt Mạnh Bảo Đàm hiện ra ý cười, nhìn nhi tử: "Tạ Hoàng hậu nương nương khích lệ, Diệp Nhi xác thật hiểu chuyện, thần thiếp bớt lo không ít, ngay cả Thái thượng hoàng cũng khen ngợi, Diệp Nhi là đứa trẻ nghe lời nhất người từng gặp."
Nam San cụp mắt, nuốt câu nói đã mời thài y khám chưa xuống, nói chuyện khác với nàng ta, đợi khi nhắc tới Thành Vương, rõ ràng thấy sắc mặt Mạnh Bảo Đàm có chút mất tự nhiên, nhưng mà cũng phải, tình nhân cũ gần trong gang tấc, Thành Vương chắc chắn đứng núi này trông núi nọ, có lẽ người khác sẽ không chú ý, Mạnh Bảo Đàm là thê tử sao có thể không biết.
Ban đêm, tây trắc điện truyền đến tiếng đàn du dương, tiếng đàn như khóc như oán, mang theo tình ý triền miên, Nam San hiểu rõ, chắc chắn là Mạnh Cẩn đang đánh đàn, chỉ không biết lần mượn nhạc biểu đạt tình yêu này là Thái thượng hoàng, hay là Thành Vương.
Nàng vịn tay Đỗ ma ma, đi ra ngoài điện, dọc theo đường mòn bước chậm đến tây trắc điện. Trong vườn ngoài điện, dưới đình bát giác, người đang đánh đàn quả nhiên là Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn mặc bộ váy tay rộng màu trắng, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng, trên đầu búi Tiên nữ kế, hai nhánh tóc rũ xuống trên vai, yếu đuối, mong manh lại động lòng người, trên mặt mày nhạt mắt xanh, thanh nhã sạch sẽ, mười ngón nhỏ dài, linh hoạt gảy dây đàn.
Từ góc của Nam San có thể nhìn thấy phía sau bụi hoa đối diện có một bóng người, nhìn dáng người, chắc chắn là Thành Vương không thể nghi ngờ.
Tiếng đàn khoan thai lọt vào tai, người đang đi trên đường chính về phía này chính là Thái thượng hoàng.
Nhìn thấy Thái thượng hoàng, Mạnh Cẩn dừng đánh đàn, uyển chuyển đứng dậy, chậm rãi hành lễ, trong mắt Thái thượng hoàng chứa vẻ si mê: "Ái phi."
"Bệ hạ, thần thiếp quấy rầy ngài sao?"
"Không, tiếng đàn này làm trẫm nhớ tới tình huống ngày đầu tiên gặp mặt ái phi cũng là đêm trăng trong đình hóng gió thế này, tiếng đàn của ái phi động lòng người, bay bổng như tiên." Thái thượng hoàng nói, cầm tay Mạnh Cẩn: "Mấy ngày nay, ấm ức ái phi rồi."
Hai mắt Mạnh Cẩn hàm chứa ánh nước, tình ý sâu sắc: "Bệ hạ, thần thiếp không ấm ức."
"Ái phi."
Thái thượng hoàng nắm tay nàng