Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Mấy ngày trước Thế tử phủ Quốc công cưới Phúc Gia công chúa, rất nhanh đã đến lượt Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử.
Kỷ Dao tất nhiên là vô cùng quan tâm, đã sớm chuẩn bị hai phần lễ vật, một phần là chúc mừng ca ca, một phần là thêm trang (thêm của hồi môn), phần quà thứ hai đặc biệt quý trọng, là một bộ đồ trang sức hồng bảo thạch.
Dù sao cũng là tẩu tử hai kiếp, đáng tiếc nàng không thể đích thân tới chúc mừng, Kỷ Dao nói với Mộc Hương: "Hôm đó nhất định phải giao tận tay A Nghiên."
Mộc Hương gật gật đầu.
Đường ma ma nói: "Bọn họ đều sẽ xử lý tốt, phu nhân sắp lâm bồn rồi, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận một chút.”
Tính thời gian, ước chừng còn khoảng nửa tháng thời gian.
Kỷ Dao cười: "Cảm giác Duệ nhi cũng sắp đợi không nổi nữa rồi, gần đây hình như lăn qua lăn lại ở bên trong, sợ rằng là một đứa trẻ nghịch ngợm."
"Còn không phải sao, khẳng định là giống Hầu gia." Đường ma ma xán tới, "lúc nhỏ hầu gia chính là như vậy, hai ba tuổi tiền ầm ĩ muốn chơi kiếm, trong nhà nào có ai dám đưa đồ thật cho ngài ấy, đao kiếm không có mắt mà. Lão hầu gia liền ra lệnh cho người làm một thanh kiếm gỗ, nói ra thì, đến nay vẫn còn để trong khố phòng."
"Vậy sao?" Kỷ Dao nghĩ thầm, vậy đợi hài tử lớn hơn một chút, nhất định phải mang ra cho nó chơi.
đang nói chuyện, Bạch Quả tiến vào: "Phu nhân, Thái phu nhân để bà đỡ dọn tới ở trong sương phòng, đến lúc đó đột nhiên muốn sinh, cũng tới kịp thời."
Như vậy cũng tốt, Kỷ Dao nói: "Vậy mau nhận người đi."
"Vâng." Bạch Quả lại chạy đi.
Tú phường không lâu sau liền mang tới rất nhiều y phục của hài tử, đều là trang phục mùa đông, còn có mấy chiếc mũ, mũ đầu hổ, mũ lục giác, mũ tròn.
Cả Hầu phủ đều đang đón chào hài tử ra đời.
Đợi đến ngày hai mươi tháng chín, Kỷ gia giăng đèn kết hoa, đám hạ nhân bận trong bận ngoài, bởi vì Kỷ Đình Nguyên cưới thê tử, rất nhiều khách nhân tới chúc mừng, bao nhiêu sương phòng bên trong đều bày bàn tiệc. ngoài cửa cũng đặt một hàng pháo dây, đợi đến giờ lành liền đốt.
Đại cữu tử thành thân, Dương Thiệu và Tạ Minh Kha đương nhiên phải tới từ sớm.
Nhìn Kỷ Đình Nguyên đã mặc lên người bộ hỉ phục, hai người đều nhịn không được cười ra tiếng, hồi tưởng về lúc bản thân mình cưới thê tử.
"Đợi lát nữa xã giao ta chặn thay huynh, hôm nay không giống ngày thường, huynh cũng đừng tham rượu." Dương Thiệu dặn dò Kỷ Đình Nguyên, "sớm đi động phòng một chút."
Kỷ Đình Nguyên nhướng mày: "Nhị muội phu, ngươi nghĩ ta ngốc chắc? Có điều có ngươi giúp đỡ, ắt nghĩ bọn họ cũng không dám náo với ta." Lại nhìn Tạ Minh Kha một cái, "chỗ quan văn, liền dựa vào đại muội phu rồi."
Tạ Minh Kha mỉm cười: "Cái này đơn giản, cùng lắm thì ta ăn trước một viên dược chống say."
Ba người nói một lúc, mắt thấy thời gian sắp tới, Kỷ Đình Nguyên liền xoay người lên lưng ngựa đi đón tân nương.
Đương nhiên, trận thế không nhỏ, trừ hai vị muội phu ra, còn có đám người Tô Ngang và Lý Băng Như, thường ngày hắn hay bị Liêu thị nói là nhiều hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu), vậy hôm nay đương nhiên phải đến đầy đủ, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới Thẩm gia.
Còn có đội ngũ chiêng trống nhạc cụ tấu rung trời, khiến người dân tới xem tấp nập.
Chỗ Thẩm gia cũng vô cùng náo nhiệt, bình thường không thấy bóng người, hôm nay Thẩm Nghiên phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, đột nhiên có rất nhiều nữ quyến trong gia tộc tới thêm trang.
Thẩm phu nhân nhỏ giọng nói với nữ nhi vừa mới búi tóc xong: "Mắt chó nhìn người thấp, hiện tại ngược lại biết chạy tới lấy lòng rồi, ta mới không thèm để ý tới! Trước đây ai ai cũng ghét bỏ ngươi bán rượu, căn bản không nguyện ý nói chuyện với ngươi."
Thẩm Nghiên cười tươi: "Nương cần gì tức giận, sau này các loại lời ra tiếng vào cũng không ít, người phải tập thành thói quen đi."
"Cái gì?" Thẩm phu nhân trừng mắt thật to, "lẽ nào ngươi gả cho người ta rồi, vẫn tiếp tục kinh doanh tửu trang sao?"
"Đương nhiên, con còn dự định mua hết mấy cửa tiệm ở đối diện, lại xây một tửu trang khác, tửu trang hiện tại có hơi nhỏ. Người xem, nếu như giống Vân Hòa Cư, khí phái biết bao."
Nếu như hôm nay không phải ngày xuất giá của Thẩm Nghiên, Thẩm phu nhân thực sự muốn chỉ tay vào trán nàng, tức giận khẽ nói: "Ngươi đây là nằm mơ." cô gia có thể đồng ý sao? Gả cho người ta rồi thì phải an an phận phận ở trong nhà, tại sao còn nghĩ tới chuyện làm chưởng quầy cơ chứ, đứa trẻ này!
Thẩm phu nhân không nói nữa, quay đầu mời toàn phúc phu nhân trang điểm mặc giá y cho Thẩm Nghiên.
Đợi đội ngũ đón dâu tới, tiếng pháo bên ngoài lập tức nổ vang.
Bách tính phát hiện, phía sau kiệu tám người khiêng, đồ cưới thực sự là một con rồng cực dài, không biết có bao nhiêu hòm. Nghĩ tới lúc Thế tử Văn quốc công cưới thê tử, đồ cưới của công chúa chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi, liền sôi nổi cảm khái sự hào phóng của Thẩm gia.
Nhưng nghĩ lại thì, Thẩm gia cô nương kia mở tửu trang, càng thêm bừng tỉnh đại ngộ, bản thân vị cô nương này vốn đã rất có tiền.
Xác thực, những năm này Thẩm Nghiên kiếm được không ít, nếu không cũng sẽ không có ý nghĩ muốn mở rộng tửu trang. Chỉ là những đồ cưới này, là ngoại tổ phụ cho thêm không ít, khó có được ngoại tôn nữ mà ông yêu quý xuất giá.
Thấy nhi tử đón Thẩm Nghiên về, Liêu thị mừng tới mức nước mắt rưng rưng, mời Kỷ lão gia tử ngồi ghế trên đầu, cùng nhận lễ bái của đám trẻ với Kỷ Chương.
Đội khăn voan, cái gì cũng không nhìn thấy, Thẩm Nghiên mơ màng bị dắt đi, cho tới khi được đưa vào động phòng, bên tai mới thanh tịnh một chút, lúc này nghe thấy giọng nói của Kỷ Nguyệt.
đang nhắc nhở Kỷ Đình Nguyên: "Đợi lát nữa vén khăn voan lên cẩn thận một chút, đừng chọc phải mặt của A Nghiên."
"Làm sao có thể?" Kỷ Đình Nguyên cảm thấy tại sao hôm nay mọi người đều coi hắn là ngốc tử vậy, ngay cả chuyện này hắn cũng không biết hay sao, "ta sẽ chú ý."
Nghe thấy giọng nói của nam nhân, khóe miệng Thẩm Nghiên cong lên, có thể tưởng tượng ra bộ dáng hơi tức giận của Kỷ Đình Nguyên, nhưng lại không tiện biểu lộ ra với muội muội của mình. Tính khí của hắn từ trước tới nay đều không tốt, nhưng trước mặt hai vị muội muội hắn đều thu liễm lại.
đang nghĩ ngợi, liền thấy hắn đi tới, đôi ủng đen tuyền dừng ở phía trước.
Trái tim Thẩm Nghiên đột nhiên đập rất nhanh.
Kỷ Đình Nguyên đem cân bạc giơ ra, cẩn thận từng li từng tí, vén một góc khăn lên trước, sau đó mới lật toàn bộ.
Khuôn mặt Thẩm Nghiên lộ ra, giống như một đóa thược dược diễm lệ.
cô nương từ trước tới nay đều chưa từng trang điểm, khiến Kỷ Đình Nguyên nhìn tới ngây ngốc, đơ một lúc mới hơi mỉm cười. hắn thầm nghĩ, Thẩm Nghiên như thế này cũng rất xinh đẹp, trang điểm đậm trang điểm nhạt đều mang một vẻ đẹp riêng.
Nam nhân vừa cười, vô cùng sáng lạn, mặt của Thẩm Nghiên càng đỏ, cụp mắt xuống.
Bên tai nghe thấy những lời khen của đám nữ quyến, một câu tiếp một câu.
Bởi vì con nối dõi Kỷ gia đơn bạc, Kỷ Dao lại đang có hỉ, hôm nay có rất ít thân thích tới, cho nên Kỷ Nguyệt mời nữ quyến Tạ phủ tới trợ giúp, náo nhiệt náo nhiệt.
Cho nên mới có nhiều âm thanh như vậy.
Rất nhanh, hai người uống rượu hợp cẩn, còn có một bát canh hạt sen long nhãn nhỏ, như vậy mới được xem là hoàn thành buổi lễ.
Kỷ Nguyệt đi tới nói với Kỷ Đình Nguyên: "Phải đối xử thật tốt với A Nghiên, có biết không? Nếu huynh ức hiếp người ta, ta không tha cho huynh... đợi lát nữa không cần uống rượu, nếu say thì không được."
Dặn dò một hồi mới rời đi.
Kỷ Đình Nguyên quay người: "Cũng không biết đó là muội muội của ta hay là muội muội của nàng." Thẩm Nghiên đang định trả lời, lại nghe thấy hắn nói, "bất kể như thế nào, kể từ hôm nay trở đi, cũng chính là muội muội của nàng."
Thẩm Nghiên nhất thời cảm thấy lỗ tai nóng bừng.
Kỷ Đình Nguyên ngồi xuống tỉ mỉ nhìn nàng.
Ánh mắt nóng bỏng, Thẩm Nghiên nói: "Chàng nhìn cái gì, còn không đi ra ngoài hay sao, đợi lát nữa e rằng sẽ có người tới giục."
hắn gỡ mũ phượng trên đầu nàng xuống: "không vội, có hai muội phu ở đó, những người kia, sợ rằng đang một lòng muốn kính rượu hai người bọn họ đấy." nói xong, giơ tay vuốt ve khuôn mặt nàng, cảm khái một tiếng, "không nghĩ tới Kỷ Đình Nguyên ta thực sự cưới thê tử rồi."
Này là lời nói kiểu gì vậy? Thẩm Nghiên nhướng mày: "Nếu chàng không muốn cưới ta, vẫn còn kịp...."
hắn cười: "Ta không có ý đó, chỉ là cảm thấy hình như đang nằm mơ." Cúi đầu hôn lên môi nàng, nghiền ma sát một trận, cảm thấy trong lòng yên bình. không phải sự khoái hoạt tiêu sái bừa bãi ở bên ngoài, mà giống như sự vững chắc khi chân đặt trên mặt đất, hắn cũng có thê tử rồi.
Sau này hắn có người bầu bạn, giống như phụ thân nói, xuân hạ thu đông, bất kể làm cái gì, đều có người ở bên.
Đây là người có thể cùng uống rượu với hắn, ý niệm vừa chuyển, đột nhiên đứng dậy cầm lấy ly rượu hợp cẩn còn dư lại trên bàn uống một ngụm, quay đầu lại hôn nàng.
Rượu chảy ra từ miệng hắn, chảy vào miệng nàng, Thẩm Nghiên khẽ trách mắng: "Chàng, chàng tại sao..." lại xấu xa như vậy!
"Đột nhiên muốn thử xem." Kỷ Đình Nguyên ôm chặt eo nàng, "sau này chúng ta uống rượu như vậy có được không? Đợi lần sau đi tới tửu trang của nàng, đem rượu của nàng lần lượt thử hết lượt theo cách này."
Thẩm Nghiên đáp: "Tửu trang của thiếp là để kinh doanh, không phải để chàng hồ náo...."
"Cái này sao có thể gọi là hồ náo được?" Tay hắn bắt đầu không thành thực, "cái này mới gọi là hồ náo đi?"
Cảm nhân được lực đạo bao phủ trước ngực, Thẩm Nghiên theo bản năng ngăn chặn hắn: "Chàng mau đi đi, đợi lát nữa thực sự sẽ có người đến kêu chàng đó."
Cảm giác mềm nhuyễn lưu lại trong lòng bàn tay mãi không tiêu tan, Kỷ Đình Nguyên nghĩ tới trước lúc thành thân, mấy người Tô Ngang thúc giục hắn xem hoàng san (đông cung đồ), nói hắn học tập một chút. Chỉ cảm thấy trên người như bị hỏa thiêu đốt, tâm nghĩ loạn cả lên, cũng không dám lưu lại nữa, vội vàng đứng lên, trước khi rời đi, nói: "Ta sẽ nhanh chóng trở về, nàng muốn làm cái gì liền làm cái đó, dù sao nàng rất quen thuộc chỗ này, không có gì phải câu nệ."
Thẩm Nghiên ân một tiếng.
hắn rời đi rồi.
Nàng ngồi trên giường một lát, đứng dậy tắm rửa.
Quả nhiên đúng như những gì
Kỷ Đình Nguyên nói, hắn thực sự là nhanh chóng trở về, nàng chỉ vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn cười cười: "Tửu lượng của nhị muội phu tốt hơn ta rất nhiều, ta mới đi ra liền phát hiện bọn họ ngã cả đám. Ta thấy đợi tới khi hắn trở về, sợ rằng sẽ bị say."
Dương Thiệu thực sự đủ nhiệt tình.
Thẩm Nghiên nói: "Vậy Dao Dao không phải sẽ lo lắng hay sao?"
"Khó có khi, lo lắng cái gì?" Nhắc tới chuyện này, Kỷ Đình Nguyên lắc lắc đầu, "chính bởi bì muội ấy, bình thường Hầu gia rất ít khi uống rượu, ta muốn đấu rượu với hắn đều không đấu được, hoặc là nói có chuyện, hoặc là nói thân thể không khỏe. Đó còn không phải là những lời Dao Dao dặn dò hay sao?"
"Uống rượu quá nhiều tổn thương thân thể."Thẩm Nghiên liếc nhìn hắn một cái, "sau này chàng cũng uống ít thôi."
"Nàng cũng học muội muội?" Kỷ Đình Nguyên đi tới, cởi bỏ y phục trên người, lộ ra thân hình thon dài vững chắc, "uổng công cho nàng là người bán rượu, vậy mà không uống, xem nàng kinh doanh bằng cách nào."
Thẩm Nghiên liếc thấy hắn thoát y, mặt đỏ tới mức không dám nhìn thẳng: "Uống tới mức say như chết ta cũng sẽ khuyên bảo, ta không phải gian thương, ở chỗ của ta nguyên khách nhân tới ăn cơm cũng không ít."
Thấy nàng cụp mắt, xấu hổ, Kỷ Đình Nguyên đem nàng ôm vào trong lòng, cởi bỏ y phục của nàng: "Hôm nay không bàn chuyện này", hắn cúi đầu thấp xuống, dán vào người nàng, hít một hơi thật sâu, "tại sao lại cảm thấy trên người nàng cũng có mùi rượu."
Lông mi Thẩm Nghiên run rẩy: "nói linh tinh."
"thật, hình như là Nữ Nhi Hồng, không, hình như là Thu Lộ Bạch." hắn hôn lên, cảm nhận được làn da nhẵn mịn thơm ngát, tim đập như trống. Máu nóng trong người hắn nhanh chóng chảy ngược, hắn dựa theo bản năng đè nàng xuống dưới.
Biết tiếp theo sẽ phải làm gì, Kỷ Đình Nguyên ôn nhu hôn môi nàng: "A Nghiên, nàng đừng sợ."
Nhìn thấy tình - dục trong mắt hắn, Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói: "Ta không sợ, có điều, chàng vẫn là..." mặc dù trước khi xuất giá đã được dạy qua, nhưng nghĩ tới vẫn cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
"Ta sẽ chậm một chút." Kỷ Đình Nguyên nói thay nàng.
hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của nàng, nàng nhắm mắt lại.
Lúc tiến vào, thân thể nàng hơi run rẩy, nhưng lại nhịn không được giơ tay ra ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng tràn đầy sức mạnh của hắn.
Mùi vị trên người hắn, xúc cảm khi đầu ngón tay tiếp xúc, còn có tiếng rên khẽ khiến nhịp tim đập nhanh phát ra từ trong miệng hắn, đều khiến nàng mê mẩn.
Chỉ là, nàng sẽ không sa lầy mà quên đi tất cả. Những năm này thích hắn, khiến nàng hiểu rõ, bất kể thích Kỷ Đình Nguyên tới mức nào, đều không nên buông bỏ những chuyện mình muốn làm, bởi vì đó mới là điểm tựa của nàng, có thể khiến nàng đi tới cuối cùng, có thể tìm được hạnh phúc.
Cũng khiến nàng biết được, nếu như không có Kỷ Đình Nguyên, nàng cũng có thể trôi qua không tệ.
Có điều, hắn nguyện ý thích nàng, đương nhiên là tốt nhất, dù sao khi mới bắt đầu, nàng mở tửu trang là vì hắn, nàng cũng không quên thu thập mỹ tửu khắp thế gian tặng cho hắn, Thẩm Nghiên đột nhiên nói: "Chàng có thích uống rượu Dương Cao không, trước đây ta tìm thấy một nhà biết chưng cất loại rượu này."
Lúc này đột nhiên nhắc tới rượu, Kỷ Đình Nguyên dừng lại: "A Nghiên, không ai dạy nàng sao, lúc này không nên hỏi những thứ đó."
"Vậy nên hỏi cái gì?"
"Hỏi ta có thích ăn nàng hay không."
Thẩm Nghiên suýt nữa thì phun vào mặt hắn, cầm lấy chăn ở bên cạnh che kín mặt mà cơ thể.
Kỷ Đình Nguyên ôm lấy eo nhỏ rong ruổi phi nhanh, nàng nhịn không được khóc: "Chàng không phải nói là, chậm một chút sao."
"Nàng bỏ chăn ra."
"Chàng đừng có được nước lấn tới." Thẩm Nghiên bất mãn.
hắn giơ tay kéo chăn ra, cúi thấp đầu nhìn nàng: "Đừng che, ta sẽ chậm."
Cứng rắn nhìn nàng rồi động, đáng thương Thẩm Nghiên không có chỗ nào để trốn, cuối cùng chỉ có thể cố gắng mặt đối mặt với hắn, chỉ cảm thấy buổi tối thực dài.
Nha hoàn ở bên ngoài đợi rồi lại đợi, người người đều hận không thể ngủ thiếp đi, bên trong mới truyền ra động tĩnh.
Lúc này Dương Thiệu cũng say tới mức rối tinh rối mù trở về Hầu phủ, Kỷ Dao không biết đã bao lâu rồi không nhìn thấy hắn say rượu, trong lòng biết rõ ắt hẳn là ngăn rượu thay ca ca, vội sai phòng bếp nấu trà giải rượu.
Trần Tố đỡ hắn nằm lên giường, kể về sự náo nhiệt ở Kỷ gia: "Phu nhân, Hầu gia cũng là vì cao hứng, không cẩn thận uống nhiều một chút."
Dương Thiệu nghe lời khuyên của nàng, cũng đã rất lâu rồi không say như thế này.
Kỷ Dao đợi tới khi trà giải rượu mang tới, kêu Trần Tố trợ giúp, nàng đút từng thìa từng thìa cho Dương Thiệu uống, rồi mới để hắn ngủ, tránh cho sáng mai tỉnh dậy đầu lại đau như búa bổ.
Đồng thời gian, Tạ phủ cũng là như vậy.
Ngày hôm sau, Dương Thiệu trở về từ nha môn, nói với Kỷ Dao, Tạ Minh Kha cả một ngày đều không tới, sai người tới xin nghỉ.
"Qua vài ngày nữa, nhất định phải bảo Tán Minh mời chúng ta ăn một bữa cơm!"
Kỷ Dao cười ha ha.