Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, giống như pháo hoa nở ra rồi vụt tắt, trong lòng cảm thấy có chút nóng nực.
Nhìn cô nương gần ngay trước mắt, y không buông tay ra, mặc dù mặt của y có chút nóng.
"Liền đỡ đến chỗ đại phu đi, tránh cho bị nhìn ra sơ hở." Ngữ khí của Tạ Minh Kha rất thản nhiên.
Thực ra nàng ấy cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, đỡ như vậy có chút không thỏa đáng, nhưng ý của Tạ Minh Kha, hình như là cảm thấy nàng ấy giả bộ không giống, sợ bị lộ tẩy. Kỷ Nguyệt liền không cự tuyệt nữa, dù sao thì hôm nay cũng là y cứu nàng ấy.
Y đến kịp thời như vậy, chỉ cần muộn một chút thôi, nàng ấy liền phải vào cung rồi.
Kỷ Nguyệt nói: "Vậy thì đa tạ."
Tạ Minh Kha đỡ nàng ấy tiến vào trong.
Y quán này nhìn rất vắng vẻ, trong y quán chỉ có ba bệnh nhân, Kỷ Nguyệt đợi ở chỗ xa một chút, thấp giọng nói: "Ta nhân cơ hội này bị thương, liệu có ảnh hưởng gì tới ngài?"
Nàng ấy không muốn liên lụy tới y.
Tạ Minh Kha nghe ra sự quan tâm trong lời nói của nàng ấy, khóe miệng giương lên: "không sao, cho dù có tra ra, cũng không thể tra đến ta được, hơn nữa, bên đó sẽ không nghĩ tới có người cố ý phá hoại."
Chuyện của Kỷ Nguyệt chỉ có Hoàng Thái hậu mới biết rõ là chuyện gì, bọn họ cũng chỉ suy đoán, chứ hoàn toàn không biết dự định của Thái hậu, vậy thì Thái hậu đương nhiên sẽ không hoài nghi người khác. Dù sao Kỷ Nguyệt chỉ là một cô nương gia, sao có thể to gan như vậy được, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cự tuyệt lời mời của Thái hậu, đó là điều các quý nữ mong còn không được cơ mà.
Mặc dù như vậy, cũng là vô cùng nguy hiểm, Kỷ Nguyệt cảm thấy nàng ấy thực sự nợ ân tình của Tạ Minh Kha.
"Tạ đại nhân, đa tạ ngài." Nàng ấy ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Ân tình này, ta nhất đinh ghi nhớ."
"Ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ làm được, hơn nữa, nếu như không có ngươi, ta còn có thể đứng ở đây hay sao, việc này cũng khó nói lắm." Lần đó may mà có Kỷ Nguyệt băng bó giúp, mới có thể làm cho máu ngừng chảy.
Khuôn mặt nam nhân rõ nét, tuấn tú vô song, lần đầu gặp mặt thấy vô cùng đáng sợ, nhưng hôm nay, ánh mắt y nhìn vào nàng ấy, giống như ánh trăng dịu dàng, nhẹ nhàng hạ xuống.
cô nương gia vốn đã mẫn cảm, trong lòng Kỷ Nguyệt vừa động, liền cúi đầu xuống.
Đại phu khám cho hai bệnh nhân xong, Tạ Minh Kha liền đỡ Kỷ Nguyệt đi tới ngồi xuống trước mặt đại phu.
Kỷ Nguyệt nói rằng mình bị thương ở cẳng chân, đại phu bảo nàng kéo y phục lên để kiểm tra xem.
Nàng ấy cúi người, kéo lộ ra một chút, có lẽ là chưa từng lộ ra dưới ánh mặt trời, trắng như tuyết, Tạ Minh Kha nhìn thấy, vội quay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú không thể che dấu nổi có chút đỏ lên. Nghĩ tới chuyện ở chùa Bạch Mã, y từng bắt Kỷ Nguyệt động vào vết thương của y, hôm nay chỉ cảm thấy việc đó vô cùng quá đáng. Y chỉ nhìn thấy có một chút, liền cảm thấy mất tự nhiên, huống chi là cô nương gia như nàng ấy phải đối mặt với một nam tử xa lạ.
Nếu như có thể trở về ngày đó, y nhất định sẽ không đối xử với nàng ấy như vậy.
trên chân của Kỷ Nguyệt cũng không có vết thương, nhưng động vào chút, liền cảm thấy vô cùng đau đớn, đại phu cảm thấy là bị trật khớp, kê đơn thuốc dặn dò: "Nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, mỗi ngày đổi thuốc, một đến hai tháng sẽ khỏi hoàn toàn."
Kỷ Nguyệt cảm tạ, lấy tiền từ trong hà bao ra trả.
Lúc này Tạ Minh Kha vẫn chưa quay người lại, y nhìn đường phố bên ngoài, phát hiện hai thái giám kia đã đứng dậy được, đang đi tới bên này, liền nói với Kỷ Nguyệt: "Ta phải đi trước rồi, chuyện này có lẽ sẽ dừng lại ở đây."
Kỷ Nguyệt hiểu rằng y không nên đụng mặt hai thái giám kia, liền gật gật đầu: "Đa tạ."
Tạ Minh Kha nhìn khuôn mặt nàng ấy một lát, liền quay người rời đi.
Lúc thái giám tới, y đã rời đi rồi.
"Kỷ cô nương sao rồi?" Thái giám vừa cất tiếng hỏi, vừa nhìn đại phu, "Ngươi chữa trị cho nàng ấy, ngươi nói."
"Thương gân động cốt, sợ rằng phải nghỉ ngơi một thời gian mới khỏi."
Thế này làm sao có thể tiến cung? Thái giám vội sai kiệu phu đi bẩm báo chuyện này, quả nhiên Thái hậu nương nương truyền lời, nói Kỷ Nguyệt không cần tiến cung nữa, trở về nhà dưỡng thương cho tốt.
"Đa tạ nương nương." Kỷ Nguyệt tạ ân.
Kiệu phu lại nâng kiệu, đưa nàng ấy trở về Kỷ gia.
...........
Trong khi đó, Kỷ Dao trốn ra khỏi nhà nên hoàn toàn không biết gì, nàng đến Hoài Viễn Hầu phủ, để cho người gác cổng vào bẩm báo, kết quả người gác cổng nói Dương Thiệu không ở trong phủ.
Kỷ Dao sốt ruột lo lắng: "Vậy Hầu gia đang ở đâu? Có thể nói cho ta biết hay không, ta có chuyện rất quan trọng."
"Chuyện này......"
Người gác cổng còn chưa trả lời, đã thấy một cỗ kiệu nâng ra từ bên trong, hai bên đứng hai nha hoàn, không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là khách nhân của Hầu phủ, Kỷ Dao tránh sang một bên.
Ai biết được người trong kiệu đã sớm phát hiện ra nàng, chính là lúc Kỷ Dao hỏi người gác cổng, ả ta cách một tấm màn đã chú tới tiểu cô nương này.
Ngày đó thả diều ở núi Ngọc Sơn, khi cô nương này biết được ả ta là ai, liền chạy trối chết, nhưng ca ca của nàng lại không thức thời, ác ngôn ác ngữ, sắc mặt thối hoắc, còn nói cái gì mà "ai dẫm chân muội muội của hắn, liền đánh người đó", Du Tố Hoa nhớ rất rõ ràng, khiển trách người gác cổng: "Làm cái gì? Người linh tinh, cũng không đuổi ra ngoài, để người này đứng đây làm gì, cản trở đường đi."
Vậy mà lại là Du Tố Hoa.
Kỷ Dao tức tới mức cắn chặt răng, trong lòng nghĩ đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng!
Nhưng hiện nay nàng không rảnh mà đi tính toán với ả ta, nàng còn phải đi cứu tỷ tỷ, Kỷ Dao liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Du Tố Hoa hỏi người gác cổng: " Nàng ta đến có việc gì?"
"nói muốn gặp Hầu gia, có chuyện quan trọng."
Nàng ta quen biết Hầu gia?
Du Tố Hoa kinh ngạc, sao ả ta lại không biết chuyện này?
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, Du Tố Hoa bảo kiệu phu đuổi theo, giả vờ rất bất ngờ: "Ý, ngươi không phải là cô nương ở núi Ngọc Sơn lần trước hay sao? Đến đây làm cái gì? Sớm biết là ngươi, ta sẽ không đuổi ngươi đi, nghe nói ngươi muốn tìm biểu ca?"
Tìm ai cũng chẳng liên quan tới ả ta, Kỷ Dao cũng không muốn nói chuyện, bước nhanh rời đi.
Du Tố Hoa rất tức giận, nàng biết rõ thân phận của ả ta, còn dám chậm chễ như vậy, đúng là cho ngươi thể diện ngươi còn không thèm nhận! Cho rằng quen biết Dương Thiệu, liền không để ả ta vào mắt hay sao? Cũng không nghĩ xem, cô nương trong thiên hạ, có ai có quan hệ thân thiết với Dương Thiệu hơn ả ta cơ chứ, bọn họ là cùng nhau lớn lên trong một phủ đệ.
Du Tố Hoa quyết định phải giáo huấn Kỷ Dao một chút, ra hiệu một ánh mắt, nha hoàn bên cạnh kiệu đột nhiên đụng vào Kỷ Dao một cái, Kỷ Dao đứng không vững, cả người đổ về phía trước, ngã trên đất.
Xem nàng chật vật, Du Tố Hoa vô cùng đắc ý, lạnh giọng nói: "Ta sớm đã nói ngươi cản trở lối đi, nghe không hiểu lời nói của người khác hay sao?" Phất phất tay, cỗ kiệu tiếp tục đi về phía trước.
Kỷ Dao không nghĩ tới ả ta lại ác như vậy, bởi vì trong trí nhớ, mặc dù Du Tố Hoa hận nàng, nhưng vì cố kị Dương Thiệu, ở trước mặt hắn còn khắc chế vài phần, thì ra sau lưng ả ta lại là người như vậy, nhìn nàng không có gia thế tốt, cũng không có chỗ dựa, liền xuất ra loại thủ đoạn như thế này.
Đúng là làm người ta chán ghét!
Nàng mà gặp được Dương Thiệu, nhất định sẽ cáo trạng, để hắn giạy dỗ Du Tố Hoa cho cẩn thận, nhưng Dương Thiệu liệu có nghe nàng....hiện tại hắn cũng không thích nàng a.
Kỷ Dao có chút ảo não, đang định đứng dậy, bên cạnh liền có một đôi tay đỡ nàng: "Ngươi không sao chứ?"
"không sao, tạ......" Kỷ Dao đang định cảm tạ, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, trong lòng nàng nhảy dựng, nàng cư nhiên lại gặp được Tống Vân, nhưng vẫn giả bộ không quen biết, "tạ công trử trợ giúp."
Dựa vào tay hắn ta để đứng dậy, khom lưng vỗ vỗ bụi bẩn trên váy.
Cũng không nói thêm một lời thừa thãi nào, trong lòng Tống Vân nghĩ, tiểu cô nương này nhất định là người có trí nhớ kém nhất mà hắn ta từng gặp, nếu không gặp mặt ba lần rồi, tại sao vẫn không nhận ra? Nàng cũng không bị hắn ta ảnh hưởng một chút nào, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn tới, chỉ chăm chú phủi bụi đất trên cơ thể.
Tống Vân thấy nàng đã phủi xong:" Hình như vừa rồi ta thấy ngươi bị người ta đẩy, xảy ra chuyện gì?"
"không có chuyện gì," Kỷ Dao không muốn nói nhiều, nếu không lại phải kể tới Hoài Viễn Hầu phủ, kể đến bao giờ mới xong, "là ta không cẩn thận bị ngã."
rõ ràng là hắn ta tận mắt nhìn thấy, nhưng...........
Tiểu cô nương đúng là độ lượng, đều bị người ta ức hiếp thành ra như vậy, còn nói không có việc gì, ngược lại không biết cô nương nhà ai kiêu căng như vậy, mi tâm Tống Vân khẽ cau lại, hoặc là cô nương này sợ hãi, không dám nói ra? đang lúc suy nghĩ, bên tai liền nghe
thấy giọng nói của Kỷ Dao: "Vừa rồi đa tạ công tử, nhưng ta đang có việc gấp, xin cáo từ."
không đợi Tống Vân kịp phản ứng, đã chạy nhanh như chớp.
Mỗi lần đều rời đi nhanh như vậy, tránh hắn ta như tránh tà vậy.
Việc này làm Tống Vân nghĩ tới con thỏ có lá gan nhỏ, nhưng, sao có thể, ngay cả hắn ta là ai nàng cũng không biết, cũng không nhận ra hắn ta, vậy đó khẳng định là ảo giác. Khóe miệng hắn ta giương lên, đúng là rất thú vị, không biết lần sau gặp mặt, nàng có nhận ra hắn ta?
hắn ta nghỉ chân chốc lát liền đi tới nha môn Hộ bộ.
Kỷ Dao thoát khỏi Tống Vân, đứng trong một con hẻm nhỏ, lại nghĩ ngợi, cảm thấy khẳng định là Dương Thiệu đang ở trong quân doanh, hắn am hiểu thao luyện binh mã, am hiểu đánh trận, trong trí nhớ, hỗn loạn ở Vân Châu phát sinh vào tháng bảy, chính là do hắn lãnh binh......Kỷ Dao lập tức mướn một cỗ xe, đi tới quân doanh bên ngoài thành.
Cách cũng không xa, rất nhanh liền tới, Kỷ Dao đỉ tới cửa quân doanh, cầu khẩn binh sĩ bẩm báo giúp.
"Làm ơn giúp đỡ, ta có việc rất quan trọng," nàng chắp tay thi lễ, "vị đại ca này, cầu xin huynh, nhất định phải nói với Hầu gia!"
Nàng vốn dĩ đáng yêu, động tác này làm binh sĩ không khỏi mềm lòng: "Hầu gia thực sự quen biết ngươi?"
"Thiên chân vạn xác, ngài từng tới nhà ta dùng cơm, đối xử rất tốt với ca ca của ta."
Nhìn tiểu cô nương cũng không giống nói dối, hơn nữa, lời nói dối kiểu này, vừa đi hỏi liền lộ tẩy, binh sĩ căn dặn người bên cạnh vài câu, liền đi vào quân doanh.
Trần Tố nghe thấy Kỷ Nhị cô nương tới, lắp bắp kinh hãi: "Ở bên ngoài quân doanh?"
"Vâng."
Trần Tố lập tức đi gặp.
Xem ra tiểu cô nương này đúng là người quan trọng, Trần Tố ở bên cạnh Dương Thiệu, mỗi ngày đều tiếp xúc với quan lại quyền quý, còn chưa thấy ai được Hầu gia xem trọng như vậy, binh sĩ cảm thấy có chút kỳ lạ, tiểu cô nương kia, lẽ nào là thiên kim nhà quyền quý?
Thấy binh sĩ có chút nghi hoặc, trong lòng Trần Tố nghĩ, gã thì biết cái gì, cô nương kia tám phần chính là Hầu phu nhân tương lai, Hầu gia vì nàng, làm những chuyện hết sức kỳ quái!
“Nhị cô nương."Trần Tố mời nàng vào, sắp xếp nàng đợi ở một nơi yên tĩnh, "Hầu gia còn đang bận, xin hỏi cô nương có việc gì mà phải tới đây?"
Kỷ Dao không nói, chỉ muốn nói với Dương Thiệu.
Thấy nàng ngậm chặt miệng, Trần Tố thức thời không hỏi nữa, rót cho nàng một chén trà: "cô nương đợi một lát."
không đợi cũng không được, chỉ là hi vọng hắn tới nhanh một chút, nếu không tỷ tỷ sẽ rất nguy hiểm.
May mà, rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Kỷ Dao đứng lên ra ngoài cửa đón, nhưng lại nhìn thấy Dương Thiệu cư nhiên không mặc áo trên, lộ ra bả vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc, còn có làn da bị gió thổi bị phơi nắng, gần giống màu lúa mạch, bên trên còn lưu lại từng giọt từng giọt mồ hôi, thuận chiều chảy xuống dưới thắt lưng eo hẹp.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, mặc dù kiếp trước đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng lúc này, lại không dám nhìn thẳng, nghiêng người lắp bắp nói: "Ngài, ngài, ngài sao lại......như vậy."
Có chút ý tứ trách cứ, Dương Thiệu nghĩ, ai bảo nàng đến đây, còn trách hắn sao? Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng, loại thẹn thùng đó làm hắn cảm thấy vui vẻ.
Cả hai kiếp, hắn cũng chỉ bị tiểu cô nương này nhìn thấy.
Dương Thiệu lấy nước ở trong thùng nước đặt cạnh cửa tạt vào người, lau khô, nhận y bào sạch sẽ từ tay Trần Tố, khoác lên người, đi vào trong.
"Sao ngươi lại tìm tới đây?"
"Hầu gia không phải là tướng quân hay sao, vậy thì quá nửa là ở trong quân doanh,"Kỷ Dao nói, "ta cũng là thử vận may."
không nghĩ tới Kỷ Dao sẽ tới tìm hắn, xem ra sau này phải căn dặn người gác cổng trước rồi, tránh cho nàng phải chạy tới quân doanh. Ở đây toàn là nam nhân, khắp nơi đều có thể nhìn thấy nam nhân sau khi thao luyện xong liền thoát y tắm rửa.
Dương Thiệu buộc chặt đai lưng: "Nếu đã có chuyện gấp, liền nói trên dọc đường đi." Cũng đúng lúc hắn muốn trở về nhà.
Nàng nghiêng đầu, phát hiện hắn đã mặc xong, cẩm bào có hoa văn mây màu xanh (lá cây) thẫm che đi sự anh tuấn bên trong, một chút hình dáng cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy thân hình phá lệ thon dài, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, giống như châu ngọc.
không biết tại sao, nàng đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Thiệu: Thèm muốn sao, lớn lên cho nàng xem đủ.
Kỷ Dao: Hừ, sớm đã xem đến chán rồi!
Dương Thiệu: Ha.