Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Tạ Minh Kha đã biết chuyện buổi sáng thê tử phát sinh xung đột với Tổ mẫu và Nhị thẩm từ lời bẩm báo của hộ vệ, từ Hàn Lâm Viện đi ra, liền đi tìm Kỷ Nguyệt.
Kỷ Nguyệt cũng là vừa mới về nhà, vừa rồi mẫu thân lôi kéo tay nàng ấy hỏi đông hỏi tây, nhắc tới chuyện con nối dõi, bảo nàng ấy chú ý ăn uống, lại lặng lẽ nhắc nhở các loại phương pháp dễ có con, nói tới mức nàng ấy đỏ mặt tai hồng, cho nên khi gặp Tạ Minh Kha, nàng ấy có chút ngượng ngùng.
"Có phải là mệt rồi hay không?" Tạ Minh Kha săn sóc đỡ nàng ấy tới nhuyễn tháp để ngồi, "hôm nay vất vả cho nàng rồi."
Những chuyện vụn vặt trong nhà đã đủ phiền phức rồi, còn bị Phúc Gia công chúa mời vào cung.
Y để Kỷ Nguyệt nằm ở trong lòng mình: "Nếu không ngủ một chút đi."
"Thế này không ngủ được."
"Vậy thì dựa vào."
Khí tức trên người nam nhân rất nhẹ nhàng, giống như trúc trên núi, Kỷ Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần rồi nói: "Hôm nay thiếp đắc tội Tổ mẫu và Nhị thẩm rồi."
"Ta biết, nàng vốn dĩ cũng không cần nhường họ, đợi qua tết Đoan Ngọ ta sẽ nói rõ ràng với Tổ mẫu chuyện phân nhà." Tạ Minh Thiều ngồi tù, y và nhị phòng không thể tiếp tục chung sống hòa bình được, ban ngày y ở nha môn, không tránh khỏi lo lắng cho Kỷ Nguyệt, "nếu như Tổ mẫu không chịu đồng ý, ta sẽ mời Đường Tổ phụ ra mặt."
Đó chính là thân đệ đệ của Tạ lão gia tử.
Sau khi Tạ lão gia tử qua đời, trong tông tộc ông ấy là người có uy tín nhất, ông cũng rất yêu quý đứa cháu Tạ Minh Kha này. Chuyện này coi như thành công một nửa, nhưng Kỷ Nguyệt vẫn nhắc nhở: "không cần quá miễn cưỡng, vạn nhất truyền ra tin đồn gì ảnh hưởng tới tiền đồ của chàng."
"Hai phòng chúng ta không hợp, nàng cho rằng người khác không biết hay sao? không cần lo lắng." Tạ Minh Kha vỗ vỗ tay nàng ấy, "hôm nay vào cung như thế nào?"
trên mặt Kỷ Nguyệt hiện ra thần sắc lo âu, đem chuyện từ đầu tới cuối nói cho Tạ Minh Kha nghe: "Sau này công chúa lại cho mời, e rằng phải viện cớ không đi thôi."
"Nào có đạo lý đó," Tạ Minh Kha đứng phắt dậy, lạnh lùng nói, "Thái hậu thực sự là ức hiếp người quá đáng!"
"Tướng công," Kỷ Nguyệt bị y dọa nhảy dựng, vội kéo ống tay áo y, "Chàng đừng kích động, chuyện này ắt sẽ có biện pháp giải quyết."
nói cứ như là y sẽ vào cung tìm Thái hậu tính sổ không bằng, Tạ Minh Kha quay người: "Ta không ngốc tới mức tiến cung va chạm bà ta, có điều muốn tránh thoát cũng không dễ, tránh được nhất thời chứ tránh được cả đời hay sao? Nếu Thái hậu muốn Hoàng thượng gặp nàng, vậy thì như ý nguyện của bà ta!"
........................
Sắp tới tết Đoan Ngọ
Năm ngoái cả nhà đi xem thuyền, kết quả tỷ tỷ bị mời tới Đình Thanh Ấm, nàng cũng không được trôi qua một cái tết Đoan Ngọ vui vẻ, còn vì say rượu mà bị Dương Thiệu đưa về nhà.
Lần này, chắc là sẽ bình bình an an!
Kỷ Dao lấy dây ngũ sắc kết sợi dây trường thọ cho ca ca, so với túi hương tỷ tỷ làm, nàng không thể so sánh được, còn không bằng làm một cái món quà mới lạ.
"Lại lấy thêm một chút hạt châu tới."Nàng nói.
Mộc Hương tới khố phòng lấy một hộp to tới, trong đó có các loại hạt châu nhiều màu, trân châu, ngọc châu, bảo châu, màu gì cũng có, đụng vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Những thứ này năm ngoái có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, Kỷ Dao nói: "thật đẹp!"
"Trong khố phòng còn có nữa, lúc trước cô gia tặng lễ đếm cũng không hết, cho dù đưa cho cô nãi nãi (Kỷ Nguyệt) mang bớt đi thì vẫn còn rất nhiều. Phu nhân sợ chuột cắn hỏng, còn thương lượng với Chu ma ma bảo nuôi một con mèo."
Tỷ tỷ hiếu thuận, thấy phụ mẫu sắm đồ cưới cho tỷ ấy tới mức đào rỗng cả nhà, liền lưu lại rất nhiều lễ vật trong nhà, Kỷ Dao thầm nghĩ, nuôi con mèo để trông khố phòng ngược lại rất tốt, nuôi cái loại toàn thân tuyết trắng, đôi mắt xanh xanh, nàng chọn một hạt châu từ trong hộp, giống như màu hạt châu này, màu sắc lam thẫm, lóng lánh ngọt ngào, giống như nước biển mênh mông... nàng chưa từng nhìn thấy biển, nhưng Dương Thiệu từng tới Vân Châu, hắn có nhắc tới biển ở nơi đó.
Hạt châu này ngược lại rất thích hợp dùng cho hắn.
đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền tới tiếng kêu của Bạch Quả: "Ai nha, cô nương, đẻ trứng rồi!"
Kỷ Dao ngơ ngẩn: "Cái gì? Đẻ trứng?"
Bạch Quả nói: "Rùa đẻ trứng rồi!"
"Hả?" Kỷ Dao vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng chạy đi xem, lần đầu tiên nàng nghe nói rùa đẻ trứng, bọn chúng cũng không phải gà vịt ngỗng nha.
Kết quả, trong đám cát mà hai con rùa ngủ đông thực sự có hai quả trứng tuyết trắng, độ lớn bằng ngón tay, nhỏ nhỏ dài dài.
Kỷ Dao trợn mắt há hốc mồm.
Đợi đến khi Kỷ Đình Nguyên về nhà, liền nhìn thấy một bóng người chạy ra khỏi thư phòng của hắn ta.
Kỷ Đình Nguyên bị dọa nhảy dựng, phát hiện ra là muội muội mới thở phào một hơi.
"Muội ở đây làm cái gì?"
"Đợi huynh đó, ca ca, rùa đẻ trứng rồi." Kỷ Dao nắm lấy tay áo hắn ta lôi kéo đi ra ngoài, "huynh mau cùng muội đi xem xem, chuyện này phải làm sao mới tốt!"
"Cái gì mà phải làm sao? Ta cũng không phải rùa, ta làm sao mà biết được?" Kỷ Đình Nguyên đau đầu, nhưng vẫn đi xem cùng Kỷ Dao.
Hai huynh muội ngồi xổm bên cạnh vại sứ, Kỷ Đình Nguyên xem đủ nửa canh giờ: "Vẫn là để chúng nó tự nghĩ biện pháp đi, dù sao cũng là trứng của chúng nó, lẽ nào còn có thể ăn mất hay sao? À, muội nhớ để nha hoàn bón cho chúng chút tôm cá, nói không chừng đói lên thật sự sẽ hạ khẩu đấy."
Kỷ Dao chấn kinh: "..........được."
Sau đó chăm sóc rất chăm chỉ, một đôi rùa ăn tới mức ngày càng béo, Kỷ Đình Nguyên sợ muội muội bón cho chúng ăn quá nhiều, lại đến nhắc nhở "có chừng có mực thôi."
Vài ngày sau, rốt cuộc cũng tới tết Đoan Ngọ.
Khác với năm trước, năm nay Hoàng thượng cũng xuất hành, cho nên phụ tử Kỷ Chương phải tới bên ngoài cung đợi từ sớm, đến lúc đó bách quan cùng Hoàng thượng cùng nhau khởi hành tới sông Bạch.
Hậu cung Phượng vị bỏ trống nhiều năm, Hoàng Quý Phi vẫn luôn đắc sủng nhưng chưa từng được ngồi lên vị trí đó, các cung nhân trong điện cảm thấy ủy khuất Hoàng Quý Phi, nhưng Hoàng thượng chưa từng có ý nghĩ lập bà ta làm Hậu. Hôm nay gặp Hoàng thượng, bà ta vẫn giống như trước đây, giống như chim nhỏ nép vào người ông.
Hoàng thượng nắm tay Hoàng Quý Phi, đánh giá một chút nói: "Tú Sơ, nhìn kỹ mới thấy, nàng vẫn là nàng của mười mấy năm trước."
Hoàng Quý Phi khẽ cáu: "Hoàng thượng chỉ biết trêu đùa thần thiếp, tối qua thiếp còn nhổ được một sợi tóc trắng...."
Hoàng thượng che miệng bà ta.
Từ cổ mỹ nhân như danh tướng, Tú Sơ của ông vĩnh viễn cũng không già. Nhưng bản thân ông lại già rồi, lần này nhiễm bệnh, cũng không biết tới khi nào mới khỏe, e rằng ngày tháng ông bồi bên cạnh bà không còn lâu nữa, cho nên đột nhiên nghĩ tới muốn mang bà cũng nhau đi xem thuyền rồng.
Hoàng Quý Phi cảm thấy tay Hoàng thượng có chút lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy: "Hoàng thượng, e rằng người mặc đồ có chút mỏng."
"Vậy nàng sưởi ấm cho trẫm." Hoàng thượng đem bà ta ôm vào lòng.
Hoàng Quý Phi xấu hổ tới mức đỏ mặt.
Ngón tay của Hoàng thượng nhẹ nhàng sờ khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Quý Phi, trong lòng cảm thấy thương tiếc, hoặc là ông nên để bà trở thành Hoàng hậu của ông, đường đường chính chính trở thành thê tử của ông. Nhiều năm trôi qua, ông vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng bởi vì Thái hậu, vì Thái tử, vẫn luôn gác lại một bên, muốn nói rằng ông phụ lòng ai, duy nhất chỉ có nữ tử trước mặt này.
Hoàng Quý Phi không biết suy nghĩ của Hoàng thượng, nhỏ giọng nói: "Các thần tử đang đợi ở bên ngoài, các Hoàng tử có lẽ cũng đã tới rồi."
Hoàng thượng buông tay, kéo bà ta đi ra khỏi cung điện.
đi tới cổng cung cấm, đám người Tống Diệm, Tống Vân đều cao giọng gọi Phụ hoàng, cùng nhau cúi đầu hành lễ.
Phúc Gia công chúa xà tới bên người mẫu thân:" Mẫu phi, chúng ta rốt cuộc có thể cùng nhau đi xem thuyền rồng rồi."
" Đứa trẻ ngốc, xem con vui chưa này."
"Còn không phải do mẫu phi chẳng bao giờ xuất cung hay sao?" Phúc Gia công chúa cong môi.
"Được rồi, được rồi," Hoàng thượng vỗ trán nữ nhi, "sau này mỗi dịp tết Đoan Ngọ, Trẫm đều ân chuẩn cho mẫu phi của con xuất cung."
Tống Diệm ở bên cạnh nghe vậy trong lòng lộp bộp một trận, Hoàng Quý Phi cho dù có được sủng tới mức nào cũng chỉ là phi tần, sao có được vinh quang bậc này? Lẽ nào Phụ hoàng muốn để Hoàng Quý Phi làm Hoàng hậu hay sao? Vậy đem Thái tử như hắn ta đặt ở đâu? hắn ta hơi cau mày, có chút không vui.
một cánh tay nhỏ bé giơ ra nắm lấy tay hắn ta, Kiều An nhỏ giọng nói: "Quý phi nương nương rất đáng thương, nhiều năm như vậy chưa từng xuất cung, thật không dễ dàng."
Đáng thương, có thể đáng thương hơn mẫu thân của hắn ta hay sao? Mẫu thân của hắn ta từ trước tới nay chưa từng chiếm được trái tim của Phụ hoàng.
Tống Diệm mím môi.
Kiều An biết hắn ta không thoải mái, lắc lắc tay hắn ta.
Tống Vân nhìn thấy, nghĩ tới lần trước hắn ta cứu Kỷ Dao, vốn nghĩ Hoàng Thái hậu sẽ tìm hắn ta tính sổ, kết quả Tống Diệm lại tự mình gánh chịu hết, Hoàng Thái hậu vô cùng tức giận, bao nhiêu ngày qua đều không gặp mặt Tống Diệm.
Đại hoàng huynh này thực sự khác trước, trong lòng Tống Vân nhất thời cũng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Bởi vì thời gian không còn sớm, Hoàng thượng cũng Hoàng Quý Phi ngồi xe rồng, phất tay lệnh cho mọi người xuất phát.
Mười hai lá cờ lớn dẫn đầu, theo sau là đội ngũ thanh du (mình không hiểu chữ này, để hán việt nha), các binh sĩ tay cầm cung tên và trường thương, đi ngay sau mười hai người cầm cờ, lại thêm đội ngũ đánh nhạc cụ, bách quan cùng đồng hành, có thể nói một đường cờ bay phấp phới, thanh thế rung trời.
Bách tính theo sau, cao giọng hô vạn tuế.
Từ xa đã nghe thấy tiếng chiêng trống truyền tới, Kỷ Nguyệt quay đầu, nghĩ tới lời dặn của Tạ Minh Kha không khỏi có chút căng thẳng.
Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nếu không sẽ mãi lo lắng như chim sợ cành cong.
Lần này cũng giống như trước đây, Phúc Gia công chúa lại mời rất nhiều cô nương tới Đình Thanh Ấm, nhưng Kỷ Nguyệt không ở trong đó, bởi vì Hoàng Quý Phi khó khăn lắm mới ra ngoài, nhiều vị phu nhân nhận được lời mời tới lầu gác tương bồi.
Kỷ Nguyệt đi tới trong đình, giữa đường gặp được Kỷ Dao.
Kỷ Dao tránh khỏi tỳ nữ, nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, hôm nay Hoàng thượng cũng tới."
"Tỷ biết," thần sắc Kỷ Nguyệt bình tĩnh, "muội không cần lo lắng."
đi tới gần đình đài lầu gác, Kỷ Nguyệt nói: "Tỷ phải đi lên rồi."
Kỷ Dao thất kinh: " Tỷ không phải đi gặp Công chúa hay sao?"
trên lầu, có Hoàng thượng trên đó a!
Kỷ Nguyệt thấy nàng thần sắc lo lắng, ôn nhu nói: "Tỷ là đi bồi Quý Phi nương nương, muội nhanh đi gặp Công chúa đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung."
Trong khi Kỷ Dao ngây người, Kỷ Nguyệt đã quay người lên lầu gác rồi.
Trái tim trong ngực đột nhiên đập nhanh, sợ tỷ tỷ gặp chuyện, quanh quẩn mãi bên dưới, do dự xem có nên cùng đi lên trên hay không.
đang lúc định bước lên, thì cảm thấy bên eo bị buộc chặt, cả người bị kéo đi, sau lưng dựa vào một chỗ ấm áp mà
rắn chắc.
Nàng suýt nữa thì hét lên.
Nam nhân thấp giọng nói: "Là ta."
"Hầu gia!" Kỷ Dao thở phào một hơi, "dọa chết ta rồi, ngài sao lại...." đang nói, phát hiện bản thân mình làm ổ trong lòng hắn, vội vàng tránh thoát.
hắn buông tay, nàng giống như con thỏ nhảy ra.
Có đáng sợ như vậy sao, đều đã hôn qua rồi.
Dương Thiệu nhướng mày: "Ngươi ở đây đợi ai?"
" Tỷ tỷ." Kỷ Dao chỉ chỉ bên trên, "tỷ ấy ở trên lầu gác."
"Nàng ấy đi làm cái gì?"
"nói là đã thương lượng tốt với tỷ phu, ta cũng không biết." Kỷ Dao gấp gáp, "đáng tiếc ta không nhìn thấy."
Cũng không biết là gấp cái gì nữa, chuyện Tạ Minh Kha còn không giải quyết được thì nàng có thể giải quyết được chắc. Dương Thiệu buồn cười, trầm ngân một lát: "Thực ra muốn nhìn không khó, ngươi đi cùng ta tới một chỗ."
hắn quay người đi.
Kỷ Dao vội vàng đi theo.
đi tới chỗ khuất, chỉ thấy bốn phía đều là cây cối cao to, cành lá sum sê, Dương Thiệu đột nhiên ôm chặt eo nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng kêu."
Nàng còn chưa kịp phản ứng.
Hai chân nam nhân đạp đất, cũng không biết lấy cái gì ta khỏi ống tay áo, ánh bạc lấp lánh, hai ba nhát liền mang nàng lên ngọn cây, giống như cưỡi mây đạp gió vậy.
Đừng nói kêu lên, Kỷ Dao kinh hoảng tới mức căn bản không phát ra được tiếng nào, lúc ngồi trên cây, hay cánh tay ôm hắn thật chặt.
không dám buông ra, nàng sợ ngã chết!
Dương Thiệu cong khóe miệng, rất tốt.
Sớm biết như vậy, đã sớm mang nàng như thế này.
Kỷ Dao kinh hồn chưa định, không dễ gì mới lấy lại được tinh thần, rướn người hỏi: "Lầu gác ở chỗ nào?"
"Phía Đông," Dương Thiệu nói, "ngươi nhìn thấy không?"
ẩn ẩn có một chỗ hình như là lầu gác, nhưng cách quá xa, căn bản không nhìn rõ người bên trong đang làm gì, càng không nói tới chuyện nhận ra ai là tỷ tỷ.
Kỷ Dao tức giận.
"Kẻ lừa đảo!"
Tiểu cô nương lớn lên như vậy, tức giận tới mức nào vẫn dễ nhìn.
Dương Thiệu nói: "Bản hầu bảo đảm tỷ tỷ ngươi không sao."
Kỷ Dao nói: "Làm sao bảo đảm?"
"Ngươi muốn bản Hầu bảo đảm như thế nào?"
"Cái này...." Kỷ Dao chuyện động con ngươi, "Ngài có thể lấy Hầu phủ ra bảo đảm? Nếu như tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, không tiếc dùng tới tất cả các biện pháp để cứu tỷ ấy."
"Có thể."
Bởi vì hắn tin Tạ Minh Kha, cũng tin Hoàng thượng, Hoàng thượng đăng cơ hơn hai mươi năm, khiêm tốn có thừa, cần chính yêu dân, tiến lùi có độ, những việc này cũng không phải dựa vào đầu óc thông minh là có thể làm được, đức hạnh của ông cũng khiến người khác tôn kính.
Mặc dù không có ai là hoàn hảo, Hoàng thượng cũng từng phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối sẽ không đoạt thê của người khác.
Kỷ Dao thấy hắn ngay lập tức đã đồng ý, thì hơi ngẩn người.
Dương Thiệu cũng không phải người ăn nói lung tung, hắn nói như vậy, thì nhất định là thật.
Vậy thì tỷ tỷ thực sự không có chuyện gì?
Thần kinh vừa thả lỏng, nàng rất nhanh chú ý tới động tác của mình, mặt nhất thời đỏ rực, run giọng nói: "Ngài mang ta xuống dưới, ta không xem lầu gác nữa."
"Vẫn chưa xem tỉ mỉ, sao lại không xem nữa?" Nam nhân nhàn nhạt nói, "ngươi buông tay ra cũng sẽ không rơi xuống dưới."
Làm chuyện lừa gạt người khác còn trấn định như vậy, Kỷ Dao phát hiện da mặt Dương Thiệu dày siêu cấp, uổng công trước đây nàng còn cảm thấy hắn là quân tử.
Đúng rồi, trước đây hắn không thích nàng.
Kỷ Dao vẫn không dám buông tay, cảm thấy dưới chân trống không, tùy thời đều có thể rơi xuống.
Nhưng cứ ôm như thế này.... tư thái hiện tại của nàng cũng đủ xấu hổ, cả người dán lên người hắn, mông còn ngồi trên đùi hắn. Mặt nàng càng ngày càng đỏ, mặc dù, kỳ thực bọn họ trước đây từng là phu thê. Nhưng bởi vì Dương Thiệu không phải trùng sinh, đối với nàng mà nói, hắn chính là một nam nhân hoàn toàn mới, nàng nhịn không được cảm thấy xấu hổ.
"Hầu gia," cuối cùng nàng cũng phải cầu xin hắn, "ta sợ, ngài mang ta xuống dưới."
"Vậy ngươi ôm chặt một chút."
"Ngài...." Kỷ Dao cắn môi, thật sự là một tên trứng thối.
Bộ dáng của nàng vừa yêu kiều vừa xấu hổ, làm cho Dương Thiệu nóng đầu.
Trong trí nhớ, Kỷ Dao của kiếp trước cũng từng như vậy, nhưng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, căn bản không thực sự thích hắn.
Lần này không giống, hắn tận mắt chứng kiến nàng dần dần thay đổi, từ bắt đầu là sợ hãi cho tới tín nhiệm sau này, tới thích, từng bước từng bước chân thực như vậy.
hắn giơ tay dài ra, đem nàng ôm chặt vào lòng: "Hôm nay là ngày tết Đoan ngọ, ngươi có đồ gì tặng cho bản Hầu?"
Tặng cái quỷ!
Kỷ Dao thầm nghĩ, trong hà bao của nàng ngược lạ có một sợi kết trường mệnh, nhưng hôm nay hắn ức hiếp nàng như vậy, mới không muốn tặng cho hắn đâu. Ừm, vốn dĩ cũng không nghĩ tới tặng hắn, giữ lại mình xem.
"Tặng cái gì?"Kỷ Dao ngây thơ chớp chớp mắt, "có muốn ăn bánh trưng không, mang mấy cái liền đó, ở chỗ nương."
Giả ngốc với hắn.
Dương Thiệu đột nhiên cúi đầu hôn.
Kỷ Dao không dám động đậy lung tung, cũng không trốn được, chỉ có thể ngửa đầu ra sau, nhưng lại bị hắn giữ lấy.
rõ ràng là ở trên cây, nhưng hắn giống như đang ở trên mặt đất bằng phẳng vậy.
Kỷ Dao mím chặt môi, không quá nguyện ý.
Dương Thiệu cũng không dám hôn nhiều, e sợ thực sự chọc giận nàng, ăn chút ngọt cũng đủ rồi, ôm lấy nàng, từ trên cây nhảy xuống.
"Ta phải đi gặp công chúa, nếu không e rằng công chúa lại cho người đi tìm."
Dương Thiệu cũng không ngăn cản, chỉ là đột nhiên lấy ra một thứ từ trong tay áo, cắm lên đầu nàng: "đi đi."
Nam nhân quay người rời đi.
Kỷ Dao đem đồ vật rút ra, tỉ mỉ xem xét, cư nhiên là một chiếc châm hồ điệp bằng vàng, cánh bướm mỏng như cánh ve, gia công tinh xảo, chắc hẳn là đồ của Ngọc Mãn Đường.
Chẳng trách vừa rồi muốn hỏi lễ vật, là muốn tráo đổi....
Nhưng tặng một cách qua loa như này, cắm lên là xong chuyện? không phải hắn sợ bị cự tuyệt đấy chứ, sĩ diện?
Kỷ Dao cười khúc khích.