Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Tư thế của hắn có chút cứng ngắc, duy trì một lúc liền buông thõng tay xuống, lại nhìn tiểu cô nương ở trong lòng mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Chẳng trách cuộc đua thuyền rồng lần trước, nàng đặt cược Lý gia thắng, chẳng trách nàng biết được tửu lượng của mình cao hơn Kỷ Đình Nguyên, hoặc là chuyện Kỷ Chương thăng quan có liên quan tới nàng. Buồn cười là hắn một chút cũng không biết, như bị nằm trong cái trống bịt kín, còn cho rằng Kỷ Dao ngây thơ đơn thuần, giống như tuyết trắng đầu mùa, nghĩ tới chuyện có thể ngay lập tức cưới nàng mà cảm thấy dương dương đắc ý.
Ngón tay Dương Thiệu xẹt qua dây kết trường thọ, nhàn nhạt nói: "không ngờ tay nghề của nàng cũng không tệ."
"Cũng không phải đồ gì khó làm." Kỷ Dao thầm nghĩ, bởi vì kiếp trước được mẫu thân yêu thương, tính cách kiêu căng, mười ngón tay không chạm nước, cái gì cũng không biết, nhưng sau đó đến Hầu phủ có học kết dây trường thọ từ Phương nương, sau đó mới biết làm.
"Cho dù không khó, nhưng cũng phải học chứ? Học từ ai vậy?"
Kỷ Dao đương nhiên không nói lời thực lòng, chớp chớp mắt: "Học từ tỷ tỷ, còn có nương."
không chột dạ chút nào, Dương Thiệu thầm nghĩ, trước đây hắn làm sao nhìn ra được? Kiếp trước Kỷ Dao chính là nữ tử vô tình giảo hoạt, mà hiện nay đổi một bộ da càng mềm mại yếu ớt, cho dù có chỗ nào không đúng, hắn đều nghĩ theo hướng là nàng ngượng ngùng, căn bản không hề có suy nghĩ khác.
hắn chính là bị Kỷ Dao giấu diếm như vậy.
Đương nhiên, cũng có một phần do hắn tự đại, hắn cảm thấy trên đời này chỉ có hắn là đặc biệt, vạn lần không nghĩ tới Kỷ Dao cũng là một trong số đó.
hắn buông mi mắt, chỉ cảm thấy châm chọc.
Xe ngựa đi tới trước cửa Hầu phủ thì dừng lại, đã cách một đời, nhưng phủ đệ không có gì khác biệt, Kỷ Dao đi trên đường hành lang, ánh mắt liếc qua bình phong, núi giả, hoa cỏ cây cối, đình đài lầu gác, chỉ có một loại cảm giác quen thuộc.
Đích đến là Huệ không Đường của Hầu phủ, Thái phu nhân đều ở đó tiếp đãi khách nhân, Kỷ Dao cũng biết, mà Dương Thiệu lại đi tới chỗ cửa tam môn, là hướng đi tới Huấn Chính Đường. Kỷ Dao ngơ ngẩn, đó là nơi thực thi gia pháp, cho dù kiếp trước nàng ở Hầu phủ, cũng chưa từng tới đó một lần.
Thái phu nhân không nên ở đó gặp nàng mới đúng!
Tiểu cô nương ngừng chân, khuôn mặt nghi hoặc.
Bất kể khách nhân nào lần đầu tiên tới Hầu phủ, đều theo sát phía sau người dẫn đường, trừ khi nàng biết đường đi.
Càng xác định chuyện kia là sự thật, Dương Thiệu cảm xúc càng nhấp nhô. hắn hận Kỷ Dao, khi biết nàng đối với hắn không có một chút thật lòng nào, hận không thể giết chết nàng, nhưng đến khi nàng thật sự chết đi, hắn lại cảm thấy khổ sở, đến nay nàng lại đứng trước mặt hắn, lòng hắn giống như nổi lên sóng to gió lớn, không biết làm thế nào để bình tĩnh.
hắn khó mà bình tĩnh nổi.
"Hầu gia?" Kỷ Dao gọi khẽ, "ngài làm sao vậy?"
Thân ảnh cao lớn đó đứng dưới ánh chiều tà, không hề động đậy, làm nàng tự nhiên có chút hoảng loạn.
Dương Thiệu quay người lại: "đi nhầm đường rồi."
Trạch viện nhà mình mà cũng có thể đi sai, Kỷ Dao cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng cong lên, nhỏ giọng hỏi: "Hôm này chỉ mời một mình ta thôi sao?"
Dương Thiệu còn chưa trả lời, đã nghe thấy phía trước truyền tới tiếng nói chuyện của cô nương, cư nhiên đã có mấy vị cô nương đến rồi.
Mẫu thân, vẫn là như vậy, cứ hi vọng hắn có thể cưới một thê tử thập toàn thập mỹ, nhưng cuối cùng thì bà cũng không phản đối.
Kỷ Dao lại hơi thay đổi sắc mặt.
Biết nàng tới, Thái phu nhân còn mời những vị khách khác, thiết nghĩ ắt hẳn là bất mãn đối với gia thế của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Thiệu.
"Làm theo những gì ta đã nói từ trước là được."
Kỷ Dao cúi đầu ừ một tiếng.
Hai người sóng vai bước vào Huệ không Đường.
Hình như cũng không có biểu hiện gì khác biệt, Dương Thiệu buông mắt đánh giá Kỷ Dao, nàng vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn, nếu như hắn không tự phát hiện ra, có phải là liền cưới nàng như vậy hay không? Nhưng còn ý nguyện chân thật của Kỷ Dao thì sao? Mặc dù kiếp này nàng không chọn Tống Vân... có lẽ vì nàng đã biết, sớm muộn gì Tống Vân cũng sẽ cưới Chu Lương âm, chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ không tiếp tục phạm sai nữa.
Nàng chỉ là đang tránh giẫm lên vết xe đổ mà thôi.
"Biểu ca!" Du Tố Hoa ở phía trước nhìn thấy Dương Thiệu, lớn tiếng cười, lại đi tới hướng Kỷ Dao, "Kỷ cô nương, lần trước ta vô lễ, còn mong cô nương đừng để ý."
Du Tố Hoa lại có thái độ giống hệt kiếp trước.
Nàng ta là một người thông minh, rất nhanh liền nhận rõ tình thế quay sang lấy lòng nàng, để mưu cầu cho con đường sau này.
Gặp dịp thì chơi ai mà chẳng biết? Kỷ Dao cười cười: "Du cô nương nặng lời rồi, chỉ là hiểu lầm thôi."
Tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, thân thể được bao bọc bởi váy áo màu tím nhạt, rất ưu nhã, nhìn thì có vẻ không giống mười bốn tuổi.
Du phu nhân thấy nàng đi xa, mới nhỏ giọng hỏi: "Đây chắc là cô nương mà Thiệu nhi nhìn trúng?"
"Đúng vậy." Du Tố Hoa cắn răng, "nương đừng nhìn nàng ta tuổi nhỏ, tâm cơ lại rất thâm trầm đấy, cũng không biết làm thế nào khiến biểu ca động tâm. Bỏ qua bao nhiêu thiên kim của danh gia vọng tộc, cứ khăng khăng nhìn trúng nàng ta, có lẽ là do sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu gì không chừng."
Hồi tưởng lại phần dung sắc đó, Du phu nhân cười cười: "Thái phu nhân nhất định là không thích."
"Vì sao?" Du Tố Hoa kì quái, sao mẫu thân lại chắc chắn như vậy?
Du phu nhân không đáp lại.
Lúc đi tới gần Huệ không Đường, nhìn thấy vài vị cô nương dưới gốc cây mai, Dương Thiệu nói: "Ta đi trước một bước để gặp mẫu thân, nàng từ từ hãy đến."
Kỷ Dao nói vâng.
Sau khi Dương Thiệu rời đi, nàng và mấy vị cô nương làm lễ chào hỏi, một trong số đó lộ ra thần sắc kinh ngạc, ôn nhu nói: "Kỷ cô nương, là cô nương sao."
Kỷ Dao cả người cứng ngắc: "Chu cô nương?"
Thái phu nhân cư nhiên còn mời cả Chu Lương âm!
thật ngoài ý muốn, nhưng nghĩ cẩn thận lại cũng không có gì kì quái, lần trước Chu Lương âm ngã trước xe ngựa của Thái phu nhân, dựa vào thể chất khiến người yêu thích của nàng ta, Thái phu nhân làm sao có thể không chú ý tới? Kỷ Dao miễn cưỡng nở nụ cười: "Đúng là khéo thật, lại gặp cô nương rồi, chuyện lần trước còn chưa có cảm tạ cô nương một cách tử tế."
Thái phu nhân mời rất đột ngột, nhưng Thái phu nhân là người ôn hòa, nên Bá mẫu cũng thúc giục nàng ta tới, cho nên nàng ta liền tới, chính là có chút không ngờ tới có thể gặp được Kỷ Dao. Chu Lương âm ở Kinh thành không có bằng hữu, đối với Kỷ Dao nàng ta có một loại cảm giác rất thân thiết.
Nàng ta lại gần hai bước, nắm lấy tay Kỷ Dao: "Chuyện đó không cần nhắc lại nữa, ta thấy chúng ta rất có duyên, đợi lát nữa cùng nhau đi thưởng hoa nhé."
Do trải nghiệm trước đây, Kỷ Dao cảm thấy một trận không thoải mái, suýt nữa hất tay ra.
Kiếp trước, bọn họ là kẻ địch của nhau đấy!
Thấy nàng câu nệ, Chu Lương âm mỉm cười, buông tay ra: "Dọa đến cô nương rồi?"
"không, không phải, có chút không quen."
Tiểu cô nương cư nhiên còn đỏ mặt, Chu Lương âm cảm thấy Kỷ Dao rất đáng yêu.
Kỷ Dao cạn lời.
Dương Thiệu gặp Thái phu nhân, đĩnh đạc ngồi xuống: "Con ngược lại không biết hôm nay mẫu thân lại mời nhiều cô nương như vậy, rõ ràng con...."
"Xem nhiều một chút chẳng có gì là không tốt," Thái phu nhân bưng trà uống một ngụm, "nữ nhi độc nhất của Binh bộ Tả thị lang Trần cô nương, tam cô nương của Vĩnh Gia Hầu phủ, hai cô nương này vô cùng nổi bật, người trong nhà cũng nguyện ý kết thân, chỉ xem ý của con thế nào thôi. Ngoài ra, còn có Chu cô nương, mặc dù nói phụ mẫu song vong, nhưng phụ thân nàng ta làm quan thanh liêm, phẩm hạnh cao thượng, mất mạng cũng là vì bách tích."
"Kỷ cô nương có điểm nào không tốt?" Dương Thiệu chỉ hỏi vấn đề này.
"Cũng không có điểm nào không tốt, chỉ là cảm thấy gia thế có chút đơn bạc, tuổi cũng còn nhỏ, con không cần vội vàng định xuống." Thái phu nhân rất trầm ổn, cũng không có ý muốn tranh cãi với nhi tử, "nếu sau khi con gặp mặt, vẫn kiên quyết muốn cưới, ta còn có thể không thành toàn cho con hay sao?"
Dương Thiệu cười, không nói gì.
Thái phu nhân đặt chung trà xuống, đi ra ngoài cùng hắn.
"Năm nay hoa quế nở đẹp, ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút bánh hoa quế, cá hoa quế, táo đỏ hoa quế củ sen, còn có rượu hoa quế ủ từ năm ngoái... cả một bàn tiệc hoa quế.
Hai người đi ra bên ngoài, các vị cô nương đều tiến lên hành lễ.
Những cô nương này bà đều gặp qua, chỉ có Kỷ Dao là chưa từng gặp, cho nên trong một đám người bà nhìn một cái là nhận ra ngay.
Tiểu cô nương ngũ quan xinh xắn, đang lứa tuổi dậy thì, trong một đám đại cô nương trưởng thành cư nhiên không có chút thua kém nào, váy áo màu tím nhạt làm nổi bật lên làn da như ngọc của nàng, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, còn sinh ra màu hồng tự nhiên, trắng nõn kiều diễm như cánh hoa.
Thái phu nhân thầm nghĩ, chẳng trách nhi tử nhìn trúng, chỉ là đôi mắt kia không tốt, quá mức câu người, làm bà nghĩ tới thiếp thất bên người trượng phu trước kia, bà phải tốn bao nhiêu công sức mới đuổi được người đó đi, thủ đoạn gì cũng dùng hết, mới vãn hồi được trái tim của trượng phu.
Cho nên ấn tượng đầu tiên, Thái phu nhân không quá thích.
Kỷ Dao cảm nhận được.
Thái phu nhân vẫn luôn như vậy, bà rất để ý toàn cục, cho dù không tiếp nhận nàng, nhưng ngoài mặt vẫn cho qua, chính là cái loại đối xử lạnh lùng không nói lời nào.
Nàng nhất thời có chút chán nản.
Hôm nay đã rất chú ý rồi, nhưng Thái phu nhân vẫn như vậy, có lẽ sự chán ghét của bà đối với nàng sẽ không thay đổi, đã sớm định sẵn như vậy rồi. Trừ khi nàng không gả cho Dương Thiệu, giống như tỷ tỷ chọn một lương phối khác, mới có sự thay đổi hoàn toàn mới.
Nhưng mà như thế....
Kỷ Dao liếc nhìn Dương Thiệu một cái, hắn khẳng định sẽ tức chết, không, kiếp này hắn cường thế như vậy, có lẽ là nàng sẽ không có quả ngon mà ăn.
Đợi lát nữa nàng phải nói với Dương Thiệu, Thái phu nhân không thích nàng, để Dương Thiệu nghĩ cách.
Kiếp này, nàng chỉ hi vọng nhà bọn họ ở chung hòa hòa thuận thuận.
đang lúc nghĩ ngợi, bên tai liền nghe thấy tiếng nói của Thái phu nhân: "Nhìn thấy các cô nương trẻ như vậy, ta đều cảm thấy bản thân mình trẻ ra, đi, đến trong vườn ngắm cảnh. Hoa quế đã nở rộ rồi, cây bạch quả cũng rất đẹp, mệt liền ngồi ở dưới gốc cây, đợi lát nữa ăn bánh hoa quế, còn có rượu hoa quế."
Trần Viện nữ nhi nhi Binh bộ Tả thị lang nói: "Trước khi đến, mẫu thân nói rượu hoa quế của Hầu phủ vô cùng thơm ngọt, năm ngoái mẫu thân được uống một ngụm, đến hiện tại vẫn còn nghĩ tới hương vị của nó."
"Đợi lúc ngươi trở về, liền mang về cho bà ấy một hũ." Thái phu nhân nói, "sức khỏe của bà ấy vẫn tốt chứ? Ta nhớ là bà ấy thường xuyên đau đầu."
"Vẫn như vậy, có điều Hoàng thượng phái ngự y tới khám, nên đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Giọng nói của Trần Viện bình tĩnh, nhưng ngự y kia không phải ai cũng có thể mời được.
Thái phu nhân cười nói: "Vậy thì tốt, mong rằng lệnh đường sớm ngày khang phục."
Trần Viện tạ ơn, ánh mắt lướt qua người Dương Thiệu.
Cho dù không nhắc tới gia thế, ngũ quan, thân hình của Dương Thiệu đều làm nữ tử động tâm, Du phu nhân nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi của mình đúng là khó mà so sánh được, chẳng trách Thái phu nhân không nhìn trúng, nhi tử có thiên kim danh gia vọng tộc coi trọng như vậy, Du Tố Hoa thì tính là cái gì chứ?
Du phu nhân tiến lên đỡ Thái phu nhân.
Du Tố Hoa vô cùng yên tĩnh đi theo sau, thỉnh thoảng nói vài câu với các cô nương khác, vô cùng ôn hòa.
Thái phu nhân hôm nay mời hai mẹ con nàng ta tới, chính là vì muốn họ chết tâm, đồng thời cũng là để xem xét xem Du Tố Hoa có thực sự thay đổi hay không.
Dù sao cũng đã có mười mấy năm cảm tình, không phải một sớm một chiều là có thể vứt bỏ.
Mọi người đi tới khu vườn lớn nhất của Hầu phủ, liền cùng nhau thưởng hoa.
Chu Lương âm quả thực là ở cùng nàng, cũng không chủ động bắt chuyện với ai, đương nhiên, các cô nương khác không quen họ, nên cũng không tiếp cận. Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới, kiếp trước Chu Lương âm không có bạn thân khuê mật nào, sau khi nàng ta tới Kinh thành, vừa lộ mặt liền bị xa lánh.
Sau đó được Tống Vân yêu thích, càng trở thành cái gai trong mắt mọi người, hận không thể đem nàng ta ăn sống nuốt tươi.
Chỉ là kiếp này....
Kỷ Dao nhìn Chu Lương âm, cảm giác trong lòng khó mà miêu tả nổi.
Cũng không biết, nàng ta đã gặp qua Tống Vân hay chưa?
Các nha hoàn rất nhanh liền bưng tới các loại điểm tâm như bánh hoa quế, kẹo hoa quế, Thái phu nhân ngồi ở trên đầu, Trần cô nương và Mục cô nương của Vĩnh Gia Hầu phủ mỗi người ngồi một bên, ngược lại là Kỷ Dao ngồi cách xa, ở chỗ đối diện.
Thấy các cô nương khác nghĩ mọi cách để chọc Thái phu nhân vui vẻ, Kỷ Dao lại giống cái hũ nút, ánh mắt Dương Thiệu hơi hơi híp lại, quay người đi xa.
Trong bữa tiệc, Thái phu nhân còn mời nghệ nhân tới đàn hát, các cô nương đối thơ cho vui, một bữa cơm mất đến hơn một canh giờ.
Cơm no rượu say, mọi người mới lần lượt cáo từ.
"Lần sau lại tới, thời tiết cũng lạnh rồi, sẽ mời các ngươi ăn tiệc cua." Thái phu nhân cười, tiễn bọn họ rời đi, ánh mắt rơi xuống người Kỷ Dao, vẫn không có chút thân thiện nào.
đi tới cửa thùy hoa, Trần Viện nhìn Kỷ Dao một cái: "Kỷ cô nương, nghe nói ngươi cùng Hầu gia đã sớm quen biết, đúng không?"
Kỷ Dao nói: "Đúng vậy, Hầu gia quen ca ca của ta."
"Ồ, là thật à, ta xem bộ dáng vừa rồi của Thái phu nhân, còn cho rằng đó là lời đồn cơ, thì ra các người thực sự quen biết nhau à." Nàng ta cười một cách ý vị thâm trường, quay người ngồi lên kiệu, "tiệc cua lần sau, không biết còn có thể gặp Kỷ cô nương hay không?"
không đợi Kỷ Dao trả lời, đã buông rèm ruống, nàng nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên trong.
Kỷ Dao cắn môi.
Trần Viện rõ ràng là đang cười nhạo nàng, nói Thái phu nhân không để nàng vào mắt.
Nàng muốn phản bác, nhưng mà chuyện đó đúng là sự thật.
Chu Lương âm nhỏ giọng nói: "Ngươi không cần để ý tới nàng ta, tức giận ngược lại là chứng thực lời nói của nàng ta."
Quá châm chọc rồi, cư nhiên là kẻ địch kiếp trước ở bên cạnh an ủi nàng, Kỷ Dao ho nhẹ một tiếng: "Đa tạ Chu cô nương, ta sẽ không để ý... sắc trời không còn sớm, Chu cô nương cũng trở về nhà thôi."
"Ừm." Chu Lương âm ngồi lên kiệu rời đi.
Kiệu của Kỷ Dao lại không rời đi thành công như vậy.
Dương Thiệu đột nhiên chui vào, đẩy nàng ngồi dịch sang bên cạnh.
trên người nam nhân có mùi rượu nhàn nhạt, Kỷ Dao nói: "Hầu gia, ngài như thế này e rằng không ổn, đây là kiệu của ta...."
Cái này không ổn, cái kia không được, mỗi khi hắn muốn thân mật hơn một chút, Kỷ Dao đều không muốn, rõ ràng trước đây nàng là thê tử của hắn.
hắn có chỗ nào làm không được?
Dương Thiệu muốn đem nàng áp xuống dưới thân, muốn hung hăng tàn sát bừa bãi, nhưng cuối cùng hắn không động.
"Hôm nay gặp qua mẫu thân, thấy thế nào?" hắn hỏi.
Kỷ Dao hỏi: "Cái gì mà cảm thấy thế nào với không thế nào?"
"Nếu như nàng cảm thấy được, bản Hầu lập tức tới nghị thân."
"A," Kỷ Dao cả người cứng ngắc, "Thái phu nhân đồng ý rồi?"
"Ừ." Bà có đồng ý hay không, lẽ nào Kỷ Dao không biết hay sao? Nàng là người rõ nhất còn gì, dù mẫu thân có không thích đến mức độ nào, cũng sẽ không phản đối.
Kỷ Dao trầm mặc.
sự trầm mặc đó giống như một cái gai đột nhiên đâm vào người, làm cả người hắn đau đớn.
Vừa rồi hắn hồi tưởng lại quá trình quen biết Kỷ Dao trong kiếp này, liền rõ ràng, trong lòng Kỷ Dao thực ra không thích hắn.
Bọn họ thế nhưng là phu thê đấy, trước đây hắn sủng ái Kỷ Dao như vậy, Kỷ Dao đều không hiểu hay sao? Cho dù lúc mới đầu hắn có chút hung dữ, sau khi gặp lại hắn đã thu liễm hơn nhiều rồi, nhưng Kỷ Dao từ trước đến giờ chưa từng chủ động thân cận, chưa từng nghĩ muốn gả cho hắn, chưa từng nghĩ tới việc thích hắn.
Cuối cùng đáp ứng hắn, còn không phải vẫn giống như kiếp trước hay sao, chỉ vì hắn đối với Kỷ Dao quá tốt thôi.
Nàng làm sao hiểu được cái gì là tương tư, cái gì là dày vò? Loại cảm giác đó, nàng chỉ thể nghiệm trên người Tống Vân đi.
Dương Thiệu nhàn nhạt nói: "Nàng có phải là không muốn gả cho bản Hầu?"
"Ta..." không phải nàng không muốn, nhưng thái độ của Thái phu nhân như vậy, nàng làm sao gả? Gả tới sẽ giống như kiếp trước, nàng nhỏ giọng nói, "có thể cho ta thời gian suy nghĩ không?"
"Lí do là gì?"
"Ta cảm thấy Thái phu nhân không thích ta."
"Chỉ cần nàng gả tới, sớm muộn gì mẫu thân cũng sẽ thích nàng. Ta đối với nàng tình thâm ý trọng, hiếu thuận đối với mẫu thân, ai cũng không làm khó nàng."
Ngữ khí của hắn cư nhiên có chút lạnh, Kỷ Dao sửng sốt, vốn dĩ nàng hi vọng Dương Thiệu giống kiếp trước, có thể an ủi nàng, nói "có hắn ở bên, không cần sợ hãi", hắn sẽ đi khuyên Thái phu nhân, vì cũng có thể là Thái phu nhân có gì đó hiểu lầm nàng mà thôi, nhưng hắn lại chỉ nói tới chuyện sau hôn nhân.
Kỷ Dao cắn môi: "Ta vẫn còn chưa cập kê, đợi đến sang năm nhắc lại chuyện này, không gấp."
"Sang năm?" Dương Thiệu cười khẽ.
Ánh
sáng nhạt rơi vào trong mắt hắn, giống như một hồ băng.
Kỷ Dao tự dưng cảm thấy một cỗ lạnh lẽo.
Hai tay nàng hơi nắm chặt.
Dương Thiệu lại không nói gì nữa, chui ra khỏi kiệu.
"Trung thu, bản Hầu lại hỏi nàng một lần nữa, nàng tốt nhất nghĩ cho cẩn thận."
....................
Kỷ Dao trở về phủ, Liêu thị liền ra nghênh đón.
"Sao rồi? Thái phu nhân đối với con như thế nào?"
Kỷ Dao đang thấy phiền lòng, căn bản không biết nên trả lời mẫu thân như thế nào, liền kể qua loa: "Con cũng không biết, hôm nay có rất nhiều cô nương...."
"Cái gì, rất nhiều cô nương?" Liêu thị kinh ngạc, "không phải chỉ mời một mình con thôi sao?" gừng càng già càng cay, bà rất nhanh liền phản ứng kịp, "Thái phu nhân không vừa ý con, đúng không? Nếu không Hầu gia đích thân mời con tới, bà ấy không nên làm như vậy!"
Kỷ Dao mím môi.
Liêu thị thở dài một tiếng: "Là ta nghĩ quá đơn giản, cửa Hầu phủ đâu phải dễ vào? Thôi, nếu Thái phu nhân đã không nguyện ý, vậy liền thôi."
Kỷ Dao sa sút: "Nương, người cũng cảm thấy như vậy sao?"
"Nếu không thì sao? Con nhìn Nguyệt nhi xem, lão phu nhân kia chỉ là kế mẫu, lại có con trai ruột của mình, cô gia mới có thể đề nghị phân nhà, nhưng Hầu gia không thể, Hầu gia là con trai độc nhất trong nhà, con thân làm con dâu, làm sao có đạo lý không hầu hạ mẹ chồng được? Nếu Thái phu nhân nể mặt Hầu gia thì thôi, nếu không nể mặt, còn không phải là náo tới mức gà bay chó chạy?"
Nhưng vấn đề là, Thái phu nhân vẫn là rất nể mặt Dương Thiệu.
Kỷ Dao nói: "Thái phu nhân không xấu như vậy."
"Vậy sao?" Liêu thị trầm ngâm, "vậy cứ để sau này xem sao, dù sao con vẫn chưa cập kê, không cần gấp."
Mẫu thân cũng nói như vậy, Kỷ Dao gật gật đầu.
Vừa về đến phòng mình, mèo con liền chạy ra, meo meo hai tiếng, chạy vòng quanh chân nàng.
Bởi vì nàng để ý, các nha hoàn cách một thời gian liền tắm cho mèo một lần, nên lông của nó trắng như tuyết. Kỷ Dao ôm nó lên, khẽ vuốt, nó liền phát ra tiếng khò khè khò khè, mắt đều híp lại, bộ dáng như muốn ngủ.
Tâm trạng của nàng đột nhiên tốt lên.
"Hôm nay ta nhìn thấy Hầu gia rồi."
"Khò khè khò khè."
"Đáng tiếc không thể mang mi theo, nếu không để Hầu gia nhìn thấy, mi béo thành cái dạng gì rồi."
"Meo?"
Mèo nhỏ ngẩng đầu, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn nàng.
"Vật nhỏ, mi nghe hiểu sao?" Kỷ Dao xoa xoa đầu nó, nhỏ giọng nói, "Hầu gia nói Trung thu sẽ hỏi lại ta, mi nói xem ta nên trả lời như thế nào?"
Ánh mắt cuối cùng của hắn rất lạnh, làm nàng nghĩ tới một khoảnh khắc trong kiếp trước, còn có lần áp nàng lên tường nữa....
Nàng đột nhiên cảm thấy, thực ra bản thân nàng không hiểu Dương Thiệu.
Chuyện đại sự như vậy, tại sao chỉ cho nàng thời gian suy nghĩ trong mười mấy ngày, rõ ràng nàng còn chưa cập kê, hắn liền một chút cũng không đợi được sao?
Nàng chầm chậm cúi đầu, đem gò má áp lên người mèo con, bộ lông rất mềm rất ấm, ấm áp giống như cái ôm của hắn.
Kỷ Dao hơi hơi thở dài.
Chuyện này, Liêu thị cũng không nói với Kỷ Chương, Kỷ Đình Nguyên, ngược lại là Kỷ Đình Nguyên thấy muội muội không hoạt bát giống như ngày thường nên lôi kéo nàng hỏi han.
"Sao vậy, là ai ức hiếp muội?"
"không có, trong nhà có ai dám ức hiếp muội sao?"
"Vậy thì là bị ức hiếp ở bên ngoài?" Kỷ Đình Nguyên làm bộ dáng xắn tay áo lên.
Từ trước tới nay ca ca vẫn luôn đối tốt với nàng, Kỷ Dao nói: "không phải, chỉ là cảm thấy có chút bức bối, không dậy nổi tinh thần."
"Vậy thì dễ, ca ca mang muội đi chơi."
"Chơi cái gì?"
"Trò chơi bên ngoài rất nhiều... đợt trước có một gánh hát, rất có ý tứ," Kỷ Đình Nguyên nhướng mày, "muốn đi xem không?"
"Gánh hát gì vậy?"
"Gánh hát Xuân Vinh, hát Huy kịch."
Đó là gánh hát thịnh hành một thời, năm nay xuất hiện trong Kinh thành, sau đó nổi danh, các nhà quyền quý thi nhau mời tới nhà, trước đây Kỷ Dao cũng từng nghe qua, lúc đó là Hoài Viễn Hầu phủ phải đặt lịch trước mấy tháng mới mời được họ tới.
"đi chứ!" Nàng lập tức đáp ứng.
Kỷ Đình Nguyên nói với Liêu thị một tiếng, liền dẫn muội muội đi xem kịch.
Danh bài ngoài cửa quả nhiên là gánh hát Xuân Vinh.
Khách nhân ở bên trong nghe kịch đã ngồi gần kín hết, nhưng với sự kết giao rộng rãi của Kỷ Đình Nguyên, nói một tiếng với quản sự, liền có hai chỗ trống ở trên lầu hai.
"Chỗ này mặc dù không xem được rõ ràng như hàng ghế đầu, nhưng yên tĩnh... ta nói muội nghe, so với hàng đầu tiên còn khó mua hơn." Kỷ Đình Nguyên giơ ra bốn ngón tay, "tiêu tốn tầng này của ta đấy."
Lại khoe khoang, Kỷ Dao đương nhiên là phải khen: "đều đã bắt đầu hát rồi ca ca còn có thể mua được, lợi hại!"
Kỷ Đình Nguyên liền cười, lấy tay áo lau ghế cho muội muội, lại hỏi: "muốn ăn cái gì, ta mua cho muội, lạc dưa điểm tâm đều có, đợi một lát là bưng lên."
"Muốn ăn lạc mặn, còn có một bình trà hoa."
"Được." Kỷ Đình Nguyên đi xuống đặt đồ ăn.
Kỷ Dao nhìn xuống dưới một cái, phát hiện vị trí chỗ này không tệ, nàng nhìn thấy người khác, nhưng người khác không nhìn thấy nàng, mà đài kịch cũng nhìn thấy rất rõ.
Còn về âm thanh, hát Huy kịch có ai là không lớn giọng, khẳng định là dễ nghe.
Nàng mãn nguyện ngồi xuống.
Kết quả lúc này cũng có người ngồi xuống, đoạt mất ghế của Kỷ Đình Nguyên.
"Ngài ngồi sai," Kỷ Dao đang định nhắc nhở, khi ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt kẻ đó, liền thay đổi giọng, "Tam, điện hạ, tại sao là...."
"Xuỵt." Ngón tay Tống Thụy đặt lên môi, "bọn họ đều không quen ta, ngươi nhỏ giọng một chút." liếc nghiêng nhìn nàng một cái, "hôm nay ngươi cũng tới nghe kịch?"
Kỷ Dao không đáp, bình tĩnh nói ra lời trong lòng: "không phải Điện hạ nên ở trong cung hay sao, tại sao lại ở đây?"
hắn ta muốn đến thì đến, ai quản việc này chứ? Tống Thụy nhướng mày, ánh mắt đảo qua người nàng.
Mấy tháng không gặp, so với tiểu cô nương trong tiết thanh minh lần trước lớn hơn không ít, càng hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn ta từ từ đáp: "Ta lập tức sẽ mở phủ đệ, tại sao không thể ra ngoài?"
Đúng rồi, sau này hắn ta là Tĩnh Vương!
Kỷ Dao nhìn chằm chằm Tống Thụy, trong lòng thập phần bất an.
Trùng hợp như vậy, Tống Thụy cũng tới xem kịch, hắn ta không phải là thường xuyên tới đây đấy chứ? Lẽ nào kiếp trước ca ca gặp hắn ta ở đây? Nếu không sao lại tụm lại một chỗ được? Có điều kiếp này, ca ca sẽ không làm chuyện ngốc nữa đi, dù sao nàng không nhìn trúng Tống Vân, nên ca ca sẽ không bất mãn với Tống Vân!
Hơn nữa, kiếp này, có thể là Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế cũng nên? Ca ca không đến mức phải tạo phản....
Nhưng nàng vẫn không muốn ca ca quen biết Tống Thụy, hơi hơi mỉm cười nói: "Tam điện hạ, chỗ này là vị trí của gia huynh."
Kỷ Đình Nguyên sao?
Tống Thụy nói: "hắn tới rồi, cũng chỉ có thể nhường cho ta ngồi, không phải sao?"
Kỷ Dao không còn lời nào để nói, phút chốc, nàng đột nhiên đứng lên.
Vậy thì đem hai chỗ ngồi này nhường lại cho hắn ta, nàng dẫn ca ca đi chỗ khác, rời khỏi lầu nghe kịch.
Lúc này, bên dưới truyền tới tiếng huyên náo, kịch mở màn rồi.
Tống Thụy một phát chế trụ cánh tay nàng, dùng sức kéo xuống: "Ngồi xuống cho ta!"
Kỷ Dao cứng rắn bị kéo trở về.
"Vị trí này từ lúc bắt đầu là của người, thì chính là của ngươi, còn về phần ca ca ngươi..." hắn ta hướng thuộc hạ ra hiệu bằng ánh mắt, lập tức liền có quản sự tới dọn ra một chỗ trống ở bên cạnh, "hôm nay ba người chúng ta cùng nhau nghe kịch."
Thôi được.
không đi thì không đi, đợi lát nữa nàng nói với ca ca Tống Thụy ức hiếp nàng như thế nào, xem hắn ta làm sao lôi kéo ca ca được, trong lòng Kỷ Dao thầm xoay chuyển ý định, khóe miệng nhếch lên.