CHƯƠNG 1: ‘TỬ’ THỪA PHỤ NGHIỆP
Editor: Luna Huang
Tiết tử
Khâm thiên giám, quan thự danh, chưởng quản biến động của hiện tượng thiên văn lịch pháp, tiết khí.
Giám chính vi chủ sự, thủ hạ phó giám chính, tịnh bảo chương chính, giám hầu lậu khắc, linh đài lang.
Nhìn một cơ cấu cực kỳ phô trương, trên thực tế chức quan cao nhất cũng chỉ là một quan tứ phẩm.
Lấy loại này, đến linh đài lang, cũng chỉ lăn lộn đến một cấp bát phẩm.
Bất quá cái này cũng không tính là thấp nhất, bởi vì thuộc hạ của đại nhân linh đài còn có ngũ quan, xuân hạ thu đông, đều là cửu phẩm, xem như là một chức quan thấp hơn vẫn là có.
Đây là địa phương lăn lộn ăn chờ chết, kẻ sĩ trẻ tuổi có chí sẽ làm sao nguyện ý sống ở chỗ này.
Đương nhiên cũng có một ví dụ.
Cũng tỷ như, Ninh đại nhân thừa kế nghiệp cha.
(Luna: haha hơi khó hiểu ha)
Chính văn.
Khâm thiên giám, quan tinh đài.
“Giờ Thìn canh ba, tử vi hướng đông tường vân bay tới, màu sắc thâm hồng bồi thêm sắc ngũ thải, điềm lành.”
Linh đài lang Ninh Sơ Nhị ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đạm thanh phân phó thuộc hạ ghi lại tinh quan.
Thủ hạ đông quan có chút không nghĩ ra, giương mắt nhìn đám mây hi hi lạp lạp trên đỉnh đầu nói.
“Đại nhân, phương hướng của tử vi này cũng không thổi tường vân qua, người sao lại. . .”
“Mới tới?”
Linh đài lang quay đầu.
Mặt mày hơi nhăn lại, có vài phần anh khí, chỉ là ngũ quan quá mức thanh tú.
“Hạ quan đã tới hơn một tháng rồi.”
Ninh Sơ Nhị hoạt động cổ có chút cứng ngắc, không nói cái gì nữa.
Xuân quan hầu ở một bên liền vội vàng giành lấy giấy bút.
Một mặt ghi lại, một mặt nhỏ giọng nói với đông quan.
“Dụ quý phi sắp lâm bồn, bất luận hôm nay có điềm lành hay không, cứ viết tốt là không xảy ra sai sót gì.”
Đông quan nghe xong hơi có chút không ủng hộ, nhẹ giọng lầm bầm câu.
“Vậy cũng không thể viết loạn có mà viết không a.”
Ninh Sơ Nhị nghiêng đầu, trái lại chăm chú quan sát hắn hai mắt.
“Nhìn trán của ngươi mệnh cung thiên ám, chỉ trong vòng mấy ngày sẽ có tai ương khẩu thiệt.”
Vọng Thư Uyển – Luna: Wow tỷ biết xem tướng luôn
Hắn bình tĩnh nói, dẫn tới đông quan đại kinh.
“Vậy đại nhân có phương pháp phá giải không?”
“Tam tiễn quế hoa cài trên đầu, chiêu sáu con ong mật, chích thành chín nốt là được hóa giải , nói thế ngươi có tin không?”
Đông quan lộp bộp nhìn linh đài lang.
“. . . Phương pháp này mặc dù cổ quái, nhưng đại nhân tinh thông hiện tượng thiên văn, hạ quan tự nhiên là tin.”
Dứt lời mới như xối nước lên đầu, hiểu được ý tứ của Ninh Sơ Nhị.
Khâm thiên giám thân kiêm quan tinh khán nguyệt chi chức, lời nói ra mặc dù là bịa chuyện, thế nhân cũng sẽ tin bảy phần.
Đạo làm quan ở chỗ biến báo, có đôi khi lời nói thật cấp trên cũng sẽ không nguyện ý nghe.
“Đa tạ đại nhân chỉ điểm, hạ quan thụ giáo.”
Đông quan túc mục chắp tay, lại nghĩ đến thường ngày đọc sách cũng không được kỳ pháp, toại hư tâm đạo.
“Có thể thỉnh giáo đại nhân, thường ngày nên đọc sách gì?”
Linh đài lang lấy tay nâng má.
“Đại thể chính là, 《 Phiến Thuật Cơ Đàm 》, 《 Thần Quỷ Dã Sử 》, 《 Khanh Nhân Tam Thiên Vân 》 những thứ này.”
(Luna: cuốn đầu tiên mánh khóe lừa người, cuốn thứ hai chuyện quỷ thần không có trên nhân gian, cuốn cuối cùng ba nghìn câu hỏi bẫy người)
Khâm thiên giám cũng bất quá là cho hoàng gia ngự dụng, không cần như thầy bói mắt trợn trắng giả bộ không thấy mà thôi.
Đến dối gạt, ăn nói bịa chuyện, đều là bản lĩnh trên đầu môi, thật đúng là không thể nói rõ ai có kỹ thuật cao hơn một bậc.
Từ trên đài quan tinh xuống, đã là thập phần chạng vạng.
Ninh Sơ Nhị đi vào trong nhà, vừa nhấp một miệng nước trà liền nghe được có người đến truyền, quý phủ có gia