CHƯƠNG 23: CHUYỆN PHIỀN MUỘN NIÊN THIẾU
Editor: Luna Huang
Phong đại cốc chủ bị giai nhân lãnh trừng mắt, từ lâu bình thường như cơm bữa.
Nên trên mặt biểu tình như trước quả nhiên không sợ hãi, hình dạng không da không mặt mũi.
Chỉ là thời gian nhìn về phía Liên Thập Cửu. . .
Hắn ôn nhuận cười.
“Liên đại nhân không phải là cùng Phụng nhi hòa ly sao? Tùy ý xuất nhập Ninh gia như thế, sợ rằng không ổn đâu.”
Hắn cố ý gọi tên nhỏ của Sơ Nhị, chương hiển thân mật của hai người.
Liên Thập Cửu lại không để ý.
“Bổn quan cũng hiểu được không thích hợp. Chỉ là Sơ Nhị là nương của Liên tiểu thú, Sơ Nhất lại cùng bổn quan đồng triều vi thần. Dù cho muốn bỏ đi tầng quan hệ này, cũng không dễ dàng như vậy.”
Hắn như trước gọi nàng là Sơ Nhị, lại chụp lên cái nón thân tình mẫu tử, thêm cái mũ ‘ Đồng liêu’ chi nghị thứ hai.
“Liên đại nhân từ trước đến nay là người tùy tính, hiện nay ngược lại quan tâm những thứ này.”
Phong Sầm vuốt ve ống tay áo, đem đường nhìn chuyển hướng Ninh Sơ Nhị ở một bên.
“Phụng nhi còn ngốc đứng đó làm cái gì, còn không mang trà ngon đến?”
Nghiễm nhiên tư thế chủ nhân.
Liên Thập Cửu câu thần không nói, dưới đáy mắt không có mỉm cười.
Ninh Sơ Nhị mới đầu là có chút ngẩn người, nghe được Phong Sầm gọi nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Vào đông trời đông giá rét, cho nên ngay cả trản trà nóng cũng chưa đưa cho người ta. Xoay mặt xoay mặt muốn đi, lại bị Liên Thập Cửu gọi lại.
“Bát trà bích thanh từ, pha với sơn vân căn, trà phải. . .”
“Trà phải rửa ba lần, hương vị xuất mới đậy nắp, ta biết rồi.”
Ninh Sơ Nhị đặc biệt tự nhiên tiếp lời, xoay người đi.
Trong lòng vẫn còn oán giận, tật xấu của người này vẫn là nhiều như lúc trước.
Cũng không có chú ý tới, vì lời của nàng, mặt mày của Liên Thập Cửu nhu hòa, cùng đuôi lông mày của Phong Sầm nhướng lên.
Một bộ ấm trà thanh từ ngư hí liên trì, đổ ra hai trản hương trà thơm bay khắp nơi.
Ninh Sơ Nhị vừa buông mộc khay xuống, liền thu hoạch hai ánh mắt song ngưng.
Phong Sầm nâng cầm, nói với nàng.
“Liên đại nhân hồi lâu không đến, trước hết mời hắn dùng đi.”
Liên Thập Cửu sống chết mặc bây, ngoài miệng trái lại không nói gì, chỉ là để mắt nhìn chằm chằm Ninh Sơ Nhị.
Hai trản trà, một đôi tay, không có đạo lý chỉ dâng một tay.
“Quý phủ chúng ta không nha hoàn, làm phiền hai vị tự hầu hạ mình đi.”
Cái này ai cũng không nên đắc tội.
Trong đại sảnh đốt lò lửa, đốt vượng, bầu không khí lại làm sao cũng thân thiện không nỗi.
Vọng Thư Uyển
Hai vị gia ở thất nội, đối diện, cuối cùng nhìn nhau cười.
Ninh Sơ Nhị chà xát cánh tay, tự dưng đã cảm thấy trong phòng này trở nên lạnh rất nhiều.
Phong cốc chủ nói: “Cơm của tại hạ còn chưa dùng xong, Liên đại nhân cũng không phải là người ngoài, Phong mỗ liền không câu nệ nữa rồi.”
Nói như vậy, dĩ nhiên lại thêm chén cơm cho mình.
Hắn tự nhiên là nhìn Liên Thập Cửu không vừa mắt, không riêng bởi vì hắn là tình địch của mình, càng nhiều hơn chính là, lông mày của hắn lớn lên đẹp hơn mình.
(Luna: Sợ ông này thiệt)
Mà lý do Ninh Sơ Nhị lúc đầu cự tuyệt hắn chính là:
“A sầm, mẹ ta kể người lông mi thưa thớt không dễ sanh nuôi. Lông mi của Liên Thập Cửu so với ngươi đậm, nên. . .”
(Luna: Tới bả nữa)
Nghĩ đến Phong đại cốc chủ hắn, từ bảy tuổi liền đi theo Bách Cốc lão học tập huyền hoàng thuật, lần đầu nghe nói lông mi thưa thớt sẽ ảnh hưởng sinh dưỡng.
Còn nữa, loại sự tình sinh dưỡng này, là hắn có thể sinh sao?
Câu cự tuyệt này ngoan đâm buồng tim, hắn phải vẽ mày hư biết bao nhiêu bút.
Nơi đây chuyện phiền muộn của niên thiếu, từ mặt của Liên Thập Cửu không an ổn một lần.
Nên phương thức phát tiết của Phong cốc chủ chính là, không để lại dư lực chọc giận hắn.
“Tay nghề của Phụng nhi vẫn luôn là tốt, chỉ tiếc Liên đại nhân lúc này tới không đúng lúc, món ăn cùng ăn sắp hết rồi.”
Ninh Sơ Nhị không nghĩ tới Phong Sầm muốn ăn thật, vội vã gọi lại.
“Vẫn là ăn ít chút đi.”
Đây đã là chén thứ ba rồi.
Phong Sầm vốn là khí Liên Thập Cửu, không đề phòng Ninh Sơ Nhị tiến lên đây cầm chén, thân thể vừa chuyển oán giận nói.
“Cơm đáng giá mấy đồng tiền? Ăn cũng không để cho ta ăn?”
“Ai tính toán những thứ này với ngươi.”
Ninh Sơ Nhị nhìn đức hạnh thối của hắn, thực sự dở khóc dở cười.
“Tính khí của ngươi là có thể ăn lạnh? Chậm chút náo loạn mao bệnh, lại ầm ỷ một người ** chịu tội với ngươi.”
Phong Sầm cảm thấy loại sự tình ồn ào này, vốn chính là diễn xuất cô nương gia, đường đường một cốc chủ còn làm chuyện như vậy, có vẻ già mồm cãi láo.
“Ta mới không có.”
Hắn mười ba tuổi, từng ở Ninh gia qua một đoạn thời gian, cùng Ninh Sơ Nhị làm nũng nhiều như cơm bữa.
Thế nhưng một màn này nhìn trong mắt người, liền càng giống như tiểu tình thú của phu thê, có vẻ dị thường chói mắt.
Ninh Gia tiểu nhị, nhìn không ra, Phong Sầm lại nhìn ra Liên tiểu gia không thoải mái. Khóe miệng lại cong lên, cười đến càng phát ra thông minh.
“Phụng nhi nói không ăn vậy liền không ăn, chỉ tiếc ngươi chính tay xuống bếp làm món ăn, còn dư lại rất nhiều. Muốn tìm người ăn. . .”
Hắn giương mắt liếc Liên Thập Cửu một mắt.
“Liên đại nhân đã dùng cơm chưa? Không bằng để Phụng nhi hâm nóng lại cho người, tùy tiện ăn một miếng thế nào?”
Ninh Sơ Nhị không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy, chớp một đôi mắt to cũng phụ họa hỏi một câu.
“Thập Cửu, người ăn chưa?”
Cả khuôn mặt của Liên tiểu gia đều trầm xuống.
Bất quá Liên đại nhân lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, loại sự tình thưa thiệt này hắn là chưa bao giờ chịu.
“Nếu là Sơ Nhị làm cho Phong cốc chủ ăn, Liên mỗ tự nhiên không tiện đoạt đồ người thích.” Hắn cúi đầu chuyển trà trản trong tay, đảo qua bàn tiệc.
“Thực bổ càng hơn dược bổ. Phong cốc chủ thiếu những thứ này, vậy liền