CHƯƠNG 29: ĐAU THƯƠNG CỦA LIÊN TIỂU THÚ
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị nói: “Kỹ thuật xắt rau của thiếp thân không tốt.”
Lại một bên trò chuyện với Đại Xuân, một bên cắt củ cải cực tốt.
Trình Nguyên mắt thấy nàng đem đậu hũ khắc thành Bồ Tát, tuyết lê khắc thành hoa nhỏ.
Sáu món một canh cực bắt mắt, không ra nửa canh giờ đều làm xong.
Thời gian đi ngang qua bên người nàng, trên mặt Ninh Sơ Nhị còn lộ vẻ xấu hổ cười.
“Xin lỗi người, kỹ thuật xắt rau của thiếp thân. . .chỉ là cắt không được măng mùa đông.”
Ánh mắt chân thành tha thiết, thật nhìn không ra trừng mắt mắt mù.
Trình Nguyên gật đầu, cảm thấy Ninh Sơ Nhị nữ nhân này, so với nàng tưởng tượng thông minh hơn nhiều.
Bởi vì nàng biết trước khi “Bắt đầu Đại chiến”, làm sao biểu thị công khai sự tồn tại của mình.
Phòng khách, Trình Nguyên như cũ bày phô trương của nàng.
Chỉ là phiến lông chim ở phía sau, chỗ đi qua khó tránh khỏi mang theo một vị hành lá nhàn nhạt.
Liên phu nhân trên chủ vị, ngồi xuống Liên Thập Cửu bên trái, Trình Nguyên còn không đợi Ninh Sơ Nhị phản ứng, liền ngồi ở hai bên trái phải của Liên Thập Cửu.
“Tay nghề của Ninh tỷ tỷ thật tốt, sợ là mấy vị ngự trù trong cung nhìn đều phải thẹn thùng. Trong lòng muội muội, cũng thực đang hâm mộ tỷ tỷ có bực trù nghệ tốt này. Chỉ tiếc xuất thân tử đệ hoàng thất như chúng ta, chính là muốn tự cắt hành cũng khó khăn.”
Lại xoay mặt nói với nha hoàn bên người.
“Đều ngớ làm cái gì? Thật coi là Ninh tỷ tỷ đến đây làm người hầu? Còn không mau chút nhận lấy chén canh trên tay nàng, cẩn thận nóng.”
Châm chọc khiêu khích vừa ra, Ninh Sơ Nhị không phản bác, thuận thế ngồi xuống bên Trình Nguyên, chỉ nói.
“Huyền chủ khách khí.”
Trình Nguyên không nghĩ tới nàng vào lúc này nhanh mồm nhanh miệng vậy, đang buồn bực, chợt cảm thấy ống tay áo bị người lôi hai cái.
Quay đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp chính làm bộ đáng thương.
“Huyền chủ, người ngồi vị trí của Hấp nhi.”
Vọng Thư Uyển
Như vậy, Trình Nguyên hiểu.
Tại sao Ninh Sơ Nhị thấy nàng ngồi ở bên cạnh thân Liên Thập Cửu không có bất kỳ phản ứng nào, tại sao, nàng phải ngồi ở vị trí dưới.
Đường đường huyền chủ, có thể cùng hài tử đoạt vị trí sao?
Nhất phương điều chỉnh.
Trình Nguyên ngồi ở bên phải của Liên lão phu nhân, mà Liên tiểu thú ngồi ở Trình Nguyên Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu.
Tràng diện này, để Trình Nguyên thoạt nhìn. . . Thật giống cọ cơm.
Liên lão phu nhân đầu tiên đánh vỡ cục diện bế tắc, gắp một đũa cá cho nàng.
“Để huyền chủ chê cười.”
Lời qua đi lại không nói.
Cũng không giải thích là cái gì, phương diện này lại một ý tứ là thế nào.
Ninh Sơ Nhị dòm bên chén của mình, biết “Bà bà” nàng để chính nàng giải thích, cúi đầu xuất ra ớt sớm chuẩn bị xong, không chút do dự chà vào mắt một cái.
Khóc.
“Huyền chủ hôm nay nhìn thấy, thiếp thân cũng không tiện giấu giếm nữa. Hoài thai mười tháng, một lần sinh tử đau. Thiếp thân mặc dù cùng Thập Cữu duyên phu thê tẫn, nhưng đến cùng trong lòng không bỏ hài tử xuống được. Từ lúc Thập Cửu hồi kinh, thiếp thân vài lần đăng môn, cầu kiến hài tử một mặt.”
“Cũng may Thập Cửu cũng là một người nhớ tình xưa, chấp thuận ta bữa tối đến tới chiếu cố hài tử. Thiếp thân cảm động và nhớ nhung ân đức của hắn, liền thường xuyên làm thức ăn ngon cho hắn.”
Ninh Sơ Nhị nói, cố lấy nhiệt lệ cảm ân nhìn về phía Liên Thập Cửu.
Liên tiểu gia ngược lại cũng phối hợp, gắp một khối đậu hũ đặt ở trong miệng.
“Món ăn có chút mặn.”
Đối với loại phản ứng này, Ninh Sơ Nhị vui mừng bao nhiêu.
Chí ít vị gia này không có hủy đài của nàng.
Trình Nguyên thấy thế, cũng ngoan hạ góc mắt của mình.
“. . . Nguyên là như thế này, có thể thấy được tỷ tỷ là thương hài tử, bổn cung mặc dù chưa sinh dưỡng, nhưng phần tâm tình này thực tại hiểu. Tỷ tỷ làm cái gì không nên nói ra, để bổn cung chảy nhiều nước mắt như vậy.”
Nàng đương nhiên không thể ở trước mặt của Liên Thập Cửu nói Ninh Sơ Nhị không đúng, mặc dù nàng có bao nhiêu chướng mắt nàng.
Ninh Sơ Nhị cũng lý giải tâm tình của nàng, đối diện song song rơi lệ, trong ngoài đếu làm chu toàn.
Liên tiểu thú im lặng