CHƯƠNG 39: CHÍNH LÀ NGƯỜI NÀY
Editor: Luna Huang
Tiếng kêu khóc Ngoài phòng vẫn đang tiếp tục, Ninh Sơ Nhị buồn cười nhìn nam nhân nằm ở trên người nàng cũng bày trò xấu xa, thực sự có chút bật cười.
Hai gò má còn hiện lên một tầng đà hồng che lấp không được, nàng khẽ đẩy bờ vai của hắn, sẵng giọng.
“Còn không mở cửa?”
Mắt hạnh xinh đẹp còn mang theo thủy nhuận thẹn thùng.
Hắn vô lại kéo cổ áo của nàng ra thêm một chút, chôn mặt vào bên trong một lúc lâu mới ngồi dậy.
Liên tiểu thú gõ cánh cửa nói.
“Cha, có phải người chuyện gì xấu sau lưng nhi tử hay không? Vì sao không cho nhi tử đi vào?”
Liên tiểu gia hừ lạnh uống một ngụm trà lạnh lớn mới nói.
“Rõ ràng là ngươi có lỗi với cha nhiều hơn một chút.”
Sau đó mở cửa, nhìn vết xanh sưng lên trên đỉnh đầu nhi tử hắn.
“Phong Sầm đánh?”
Nói đến đây, Liên tiểu thú đặc biệt ủy khuất. Cái miệng nhỏ nhắn nhếch một cái, khóc ròng nói.
“Chính là người này, khi đó nhi tử vừa mới tỉnh ngủ, đột nhiên đã nhìn thấy một bóng đen xông lại, đập đầu của nhi tử một cái.”
“Tìm ngươi cha đi!” !”
Đây là lời lúc đó Phong Sầm nói với hắn.
Hắn cũng là một thân hỗn độn, y phục xiêu xiêu vẹo vẹo, duy chỉ có hai lông mi vẫn tráng kiện như cũ.
Hắn tìm không được nơi ở của Liên Thập Cửu, Liên Phì Phì khẳng định biết.
Cho nên mới có một màn tại như hiện vậy.
Khóc lóc kể lể hoàn tất, Ninh Sơ Nhị ở trong màn cũng sửa sang lại y phục không sai biệt lắm.
Giây lát, từ trên giường xuống tới tỉ mỉ nhìn nhi tử.
“Đây cũng quá ngoan tuyệt!”
Thứ hỗn trướng kia có thật đánh đầu nhỏ của nhi tử nàng thành cục u màu xanh.
Tâm tư của Ninh Sơ Nhị đều ở trên hài tử, tâm tư của Liên tiểu thú lại ở.
“Nương, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi mới vừa rồi là đang ngủ cùng cha sao?”
Tiểu hài tử nói, luôn luôn thuần chân ngây thơ nhất, ngủ đó là ngủ, không có nghĩa khác.
Ninh Sơ Nhị vốn không cảm thấy có cái gì, chỉ là cha bên cạnh hài tử dùng nhãn thần tự tiếu phi tiếu để cho nàng ngượng ngùng.
“A. . . Là ngủ một chút.”
Liên tiểu thú nháy mắt hai cái, hồn nhiên vô cùng nói.
“Vậy lúc nãy nhi tử, phiền đến các ngươi rồi?”
Vọng Thư Uyển.com
Mặt của Ninh Sơ Nhị triệt để hồng thấu, Liên Thập Cửu nhấp một miệng nước trà, rất thản nhiên nói.
“Quả thực, nên lần sau ngươi không nên trời tối tới tìm ta.”
Ninh Sơ Nhị nghe xong lời kia, cảm thán da mặt của Liên Thập Cửu dày, đồng thời đầu cũng không ngẩng lên được.
Phì Phì đối diện dĩ nhiên cũng cúi đầu không nói,
Nàng cảm thấy tâm tình hài tử có chút kỳ quái, chính còn muốn hỏi, liền thấy tiểu gia hỏa siết quả đấm nhỏ, mắt lệ uông uông nhìn hai người bọn họ.
“Vì sao không mang theo nhân gia?”
Hắn cũng muốn ngủ cùng cha cùng mẫu thân, thế nào bọn họ muốn ngủ hai người chứ?
Sau một đoạn thời gian rất dài, Liên tiểu thú đều rơi vào một loại trạng thái phủ định mình.
Hắn thậm chí đang suy nghĩ, có phải thật phải rời nhà trốn đi một lần, mới để cho hai cha nương không chịu trách nhiệm này nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề hay không.
Nhưng mà sự thực chứng minh, dù cho hắn cọ ở giữa hai người lớn, cha của hắn cũng vẫn là nguyện ý ngủ với nương hắn nhất.
Đây tự nhiên là nói sau rồi.
Hiện nói Liên tiểu thú bên này, chỉa vào một cục u xanh to lớn oán trách trừng hai người kia.
Bên kia hai người lớn còn chưa kịp dở khóc dở cười, liền thấy huyện thừa Cốc thành hoang mang rối loạn chạy vào nói.
“Huyện chúa nhất xỉu rồi.”
Trình Nguyên mặc dù không được sủng, cũng là người hoàng gia, xảy ra chuyện cũng không dễ ăn nói.
Lúc Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu chạy tới, Trình Nguyên nằm ở trên giường hừ hừ.
Dáng dấp nhu nhược thật là điềm đạm đáng yêu, chỉ tiếc trang dung trên mặt tinh xảo để bộ dáng của nàng có vẻ quá mức cố ý.
Nghĩ là không ngờ tới ‘Ninh Sơ Nhất’ cũng tới, nét mặt nàng hiện lên mất tự nhiên trong nháy mắt.
“Ninh đại nhân cũng tới rồi?”
‘Ninh đại nhân’ nghe một quan lễ vậy, thập phần nghiêm túc nói.
“Thân thể của huyện chúa có bệnh nhẹ, thân là hạ quan tự nhiên phải đến thăm. Lần đi Vân đô mặc dù đường xá không tính là xa xôi, đến cùng vẫn là tàu xe mệt nhọc, huyện chúa thân thể vàng ngọc, cũng khó trách sẽ ngất xỉu.”
Ninh