CHƯƠNG 52: CÓ THỂ GẢ CHO TA KHÔNG
Editor: Luna Huang
Cả khuôn mặt Phong Sầm đều đỏ lên.
Bởi vì Liên Thập Cửu nói, xác thực. Hơn nữa bạc kia, còn là hay hắn ra.
Đây cũng là bút trướng mất mặt nhất trên sách sử của Phong đại cốc chủ.
“Ngươi lại nói việc này, sau này lão tử không cầm một rương kim sang dược nghẹn chết ngươi.”
Liên Thập Cửu liền nở nụ cười, nâng tay chà xát cái nắp.
“Người lấy văn chương để ăn cơm như chúng ta, làm sao dùng được nhiều như thế, Phong cốc chủ nếu là có lòng muốn cho, liền cho chút thực tế đi. Kim diệp tử, nén bạc trắng, ngân phiếu đồng tiền, chỉ cần có thể tiêu, ta đều thu.”
Lại nói đến trong phòng, vật vàng trắng không nhớ nhung liền chính là Phong Sầm.
Hắn bảy tuổi lên núi, mười tuổi nhập môn, chi phí ăn mặc đều là Tự Phong cốc lo, đó là ra đến bên ngoài cũng thường xuyên ăn cơm không cần trả bạc.
Cũng không phải hắn keo, mà là trong đầu óc vốn là không có khái niệm kia.
Liên Thập Cửu quả thật là người mang thù, chẳng qua là hai câu còn cách khe cửa bôi bẩn hắn, lại rất nhanh bù trở về.
Mắt thấy Phong Sầm mặt nhăn moi moi trong hà bao, trong lòng biết Ninh Sơ Nhị trong lòng biết đây là lại nghiên cứu ra độc phấn gì muốn chỉnh Liên Thập Cửu, vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Không phải muốn đi ăn đậu hoa sao? Hiện giờ đi thôi.”
Dưới tay Phong đại cốc chủ dừng một chút.
“Ân, đi, ngươi chờ chút.”
Vẫn là cúi đầu tìm đồ của mình.
Không bao lâu, lấy ra một bình sứ nhỏ, dán bên trên hai chữ ‘Độc dược’, chân ngôn giản ý hết sức rõ ràng, nâng tay túm một cái muốn vẫy ra.
Động tác đã xem như nhanh chóng, làm gì mau nữa cũng không kịp nhanh hơn Chiêu Tài Tiến Bảo sớm sớm cầm bao tải chờ ‘Dọn sạch’, người còn chưa kịp ra tay, cũng đã bị ‘đựng’ xong.
Ninh Sơ Nhị ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ‘Bóng dáng’ Phong Sầm giãy giụa rời đi, gắng gượng không được nói với Liên Thập Cửu.
“Lần này, có thể chọn cái địa phương gần chút hay không.”
. . . . .
Liên Thập Cửu ném Phong Sầm tới Bình Thủy huyện.
Ninh Sơ Nhị đỡ Phong cốc chủ ngồi ở trên xe bò bị huân hương thối vừa trở về, trời đã đen thấu.
Hai bên đường, mấy nhà tiểu thương còn đang bán đồ.
Phong Sầm một đường cũng không nói chuyện, chỉ là khi đi ngang qua một quầy hàng ngồi không đi.
Ninh Sơ Nhị cảm thấy được kỳ quái, giương mắt vừa nhìn lại bật cười.
Đậu hoa Lô Ký.
Đây là đồ mà hắn từ buổi sáng liền muốn đưa bản thân đến ăn.
Hai chén đậu hoa nóng mặn được bưng lên, còn chưa nói chuyện liền ngửi được một luồng hương mê người.
Ninh Sơ Nhị múc một ngụm lớn đặt ở trong miệng.
“Quả nhiên là ngươi biết chọn chỗ, đậu hoa nhà này quả thật ngon.”
Phong Sầm vẫn không nói chuyện, múc một thìa lớn trong bát của mình cho Ninh Sơ Nhị.
“Ăn nhiều chút.”
Vọng Thư Uyển.com
Đây tuyệt đối không phải tính khí của hắn.
Cũng có lẽ, đây chính là tính khí của hắn.
Chỉ là lúc Ninh Sơ Nhị ở bên cạnh hắn, hắn thích nói nhiều chút.
Hắn không nói lời nào, Ninh Sơ Nhị đương nhiên cũng sẽ không mở miệng.
Hai người ngồi ở trước bàn, chỉ nghe thanh âm thìa ngẫu nhiên đụng bát.
“. . . Nếu như không có gặp Liên Thập Cửu, ngươi có thể gả cho ta hay không?”
Hồi lâu sau, nàng nghe một câu như thế.
Thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến hình như gió bắc mạnh hơn một một ít nữa đều cũng bị thổi tan.
Ninh Sơ Nhị không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ nhìn bát trước mặt ngẩn người.
Kỳ thật, ở trong lòng của nàng, sớm xem Phong Sầm như thân nhân của mình. Mười ba tuổi mới quen, nam hài tử già mồm cãi láo quật cường kia, luôn sẽ ở trước mặt nàng dùng đủ loại phương pháp khiến cho nàng chú ý.
Ở trên người huân hương liệu rất thơm, nói cho nàng biết, thứ gì tốt cho thân thể, thứ gì không thể ăn nhiều. Thậm chí khuê thủy (dâu) của nàng là lúc nào, hắn còn rõ hơn cả nàng nữa.
Dưới cây nho, hắn sẽ mềm nhẹ vén tóc bay rối cho nàng, sau đó dùng giọng nói rất tồi tệ nói với nàng: “Tương lai người nhất định gả không đi.”
Có lẽ là hai người quá mức thân mật, thân mật đến một ánh mắt có thể biết ý nghĩ của đối phương.
Lại bởi vì hai người quá mức thân mật, càng phát ra tính mơ hồ lẫn nhau.
Ninh Sơ Nhị không biết Phong Sầm là từ khi nào thì cảm thấy được nàng nữ nhân, nàng chỉ biết, nàng rất đơn thuần ỷ lại nam nhân này. Như là ca ca, hoặc như là đệ đệ, nhưng, tuyệt đối không phải là người yêu.
“A Sầm, thực xin lỗi.”
Đây là lời duy nhất nàng có thể nói với hắn.
Hắn tốt, giống như mặt trời nhỏ giương nanh múa vuốt bên người nàng, nàng lại nàng lại đáp ứng hứa hẹn gì.
Phong Sầm nói.
“Như vậy a.”
Sau đó cười nhẹ đem tầm mắt chuyển khe núi cách đó không xa.
“Ngươi đến chút hi vọng cũng không chịu cho ta.”
Gió đêm chậm rãi, thổi bay tóc dài của hắn, Ninh Sơ Nhị chỉ có thể nhìn sườn mặt hơi hơi mỉm cười của hắn.
“Đợi thêm chút đi. . . ”
Hắn thường xuyên sẽ nói như vậy.
Đợi thêm chút.
Không biết là nói với chính mình, hay là nói với nàng.
“Sơ Nhị, kỳ thật nam nhân bị coi thường cũng rất không quan tâm. Một khi đánh trận, nếu là ngươi không nhà, ta cho ngươi.”
Hứa hẹn như vậy, mỗi người đều cũng biết nói, nhưng chân chính có thể làm được lại có bao nhiêu?
Mười ba tuổi quen biết, mười ba năm chờ đợi, Phong Sầm khăng khăng yêu, cũng yêu làm cho người đau lòng.
Từ quán đậu hoa đi ra, Phong Sầm liền khoác lên bộ dạng hắn quen có.
Bất cần đời, cợt nhả, không ai biết dưới mặt nạ này, cất giấu một trái tim như thế nào.
Hắn đại khái là sợ bị thương, nhưng bị thương đã quen rồi.
Nếu nàng có thể hạnh phúc. . . Hắn nhất định là sẽ không chúc phúc cho nàng đâu.
Nếu nàng bất hạnh, vậy nàng còn có hắn.
Phong cốc chủ sẽ bi xuân thương thu như thế, nhưng người ở đối diện sắp đứng không nỗi hắn vấn còn thể nhìn thấy rõ.
Một người cầm đầu vác dao cắt rau đi qua đây.
“Đường này do ta mở, đá này cho ta chém, muốn đi qua nơi này, để lại phí mua đường.”
Hắn liền cân nhắc, hiện giờ thổ phỉ đều lăn lộn đầu ngõ,