CHƯƠNG 54: HẬU QUẢ CỦA BỐC ĐỒNG
Editor: Luna Huang
Thường người ở bên tuyết sơn, cũng biết ở sườn núi không nên lớn tiếng kêu la, bởi vì tuyết đọng ở đỉnh núi không dễ tan chảy, sườn núi thường xuyên sẽ xuất hiện chút ít tuyết lở, cho nên thương lữ lui tới, mặc dù là một đại gia tử, đi qua nơi này cũng đều im lặng tiêu sái mà qua.
Nếu nói là mất tiếng kêu to lúc Vương Hổ đi ra xem như làm chuẩn bị cho tuyết lở, một tiếng thét này của đông quan liền trang nghiêm thành nối giáo cho giặc.
Ninh Sơ Nhị thẳng đến bị Liên Thập Cửu gắt gao bảo vệ lăn xuống khe núi còn cẩn thận suy xét, nếu nàng quay về kinh không để cho đông mang hài nhỏ, nàng cũng có lỗi với bản thân vì đã chịu chuyện này.
Mưa tuyết vô tình, lúc lão thiên gia muốn ngươi xui xẻo, ai cũng không trách được.
Lại nói tòa núi Long Nham này, tại sao có thể được gọi là Long Nham.
Cũng là bởi vì vách núi dựng đứng đặc biệt nhiều,, ba bước một cái sơn động, năm bước một cái hang đá, nếu không bởi vì nơi này là đường hồi kinh ắt phải đi qua, thật không có bao nhiêu người bằng lòng đi qua đây.
Nhưng mà hiện nay, Ninh Sơ Nhị thật may mắn, lúc lão thiên gia tạo ngọn núi này ở trước mặt nhiều thêm mấy lỗ thủng, bằng không tuyết đọng thế tới hung hung nện xuống, không chết cũng chỉ còn nửa cáu mạng.
Tuyết lở kéo dài một đoạn thời gian rất dài, đợi cho bên ngoài ngừng động tĩnh thì cái động khẩu của bọn họ cũng bị phong kín.
Ninh Sơ Nhị không biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ biết là huyệt động này lớn đến thần kỳ, cũng lạnh đến thần kỳ.
Nương theo vách ánh sáng nhạt của tuyết đọng ở cửa hang, cảm giác bàn tay suôi bên người cũng mình dần dần siết lại cuối cùng dính bên người nàng.
“Yên tâm, sẽ không để cho nàng làm quả phụ.”
Bên tai vẫn là tiếng nói trầm thấp nàng quen thuộc, hơi có chút mệt mỏi, cũng không biết có bị thương tổn hay không.
Ninh Sơ Nhị nói, “Ngươi có mang diêm quẹt hay không, chúng ta thắp lửa lên trước.”
Mỗi ngày thương lữ đi qua Long Nham không ít, không kịp xuống núi cũng sẽ tìm hang đá hoặc sơn động ngủ một đêm, cho nên huyệt động như vậy, hơn phân nửa đều cũng để lại củi đốt hữu dụng.
Ninh Sơ Nhị mừng thầm bản thân xem như tốt số, vừa mới thổi diêm quẹt lên liền nhìn thấy một đống củi gỗ.
Nghĩ là hôm qua mới đi, củi kia cũng không tính ẩm ướt, thử vài lần lúc sau liền nhốm được đống lửa.
Ninh Sơ Nhị đưa bàn tay lên hơ trên lửa, xác định ấm mới đưa tay đi cởi trang phục của Liên Thập Cửu.
“Cho ta nhìn một cái, có bị thương không?”
Lăn xuống khe núi nàng rõ ràng nghe được hắn kêu rên. Nham thạch cứng rắn như vậy, đụng vào làm sao có thể không bị thương.
Liên tiểu gia mang bộ dạng uể oải tựa vào bên cạnh đống lửa.
“Thật muốn xem?. . .Vậy nàng giúp ta cởi đi.”
Ninh Sơ Nhị thật sự bội phục hắn lúc này, còn có thể duy trì bộ dạng công tử phong lưu. Nâng mắt trừng mắt liếc hắn một cái, bắt đầu cởi áo khoác của hắn.
Trang phục rất nhanh có thể cởi bỏ, chỉ là nút thắt vừa mở, Ninh nhị cô nương lại lưỡng lự.
Vọng Thư Uyển.com
Bởi vì từ đầu đến cuối, biểu tình của vị gia này đều quá mức. . . Bừa bãi, nhất là ánh mắt kia khóa ở trên tay nàng.
Ninh Sơ Nhị lại dừng một chút, mới mở y phục của hắn ra, đợi cho đến khi nhìn thấy nhuyễn giáp kim ti xem như thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên là có mặc theo đạo cụ bảo hộ.
Sắc mặt của Liên Thập Cửu vẫn không quá tốt.
Ninh Sơ Nhị nói.
“Ngươi rốt cuộc đau ở đâu, muốn ta giúp ngươi xem chút không?”
Dù sao thứ nhuyễn giáp này, cũng không thể bảo vạn nhất.
Liên tiểu gia thật cũng không nói cái gì, chỉ là ở trước mặt nàng, nới lỏng đai ngọc bên hông.
Cả người Ninh Sơ Nhị đều bởi vì động tác này mà bị dọa đến sửng sốt, theo bản năng che vạt áo trước ngực.
“Ngươi. . .phát cái điên gì?”
Liên Thập Cửu như cũ tiếp tục cởi, khóe miệng cong lên một độ cung.
“Ta chính là nổi điên, nàng cản nổi sao?”
Trên mặt Ninh Sơ Nhị lại là nóng, lại cảm giác mình cũng không làm sai cái gì, tổng bị chế giễu như vậy đầy biệt khuất.
Liền nắm chặt nắm tay nói câu.
“Lời này của ngươi, có phải có chút không cần mặt mũi không?”
Liên Thập Cửu nghe vậy, trên mặt lại khó được bị nàng vẽ ra một nét hưng trí.
“Còn có thứ không cầm mặt mũi hơn nữa, nàng dám nghe không?”
Ninh Sơ Nhị trừng một đôi mắt hạnh, thật sự cam bái hạ phong.
“Không dám, Liên gia, chúng ta vẫn là nói xem lão nhân gia người bị thương ở đâu rồi.”
Mặt Liên Thập Cửu lại bởi vì những lời này, chợt đỏ.
Phải biết rằng, thấy vị gia này ngượng ngùng quả nhiên là chuyện rất ngạc nhiên.
Một đôi mắt to của Ninh Sơ Nhị vòng vo hai vòng, giống như vô tình đảo qua.
“Người chẳng lẽ. . .đập hư chỗ đó rồi?”
Quả nhiên nghe thấy đối phương không được tự nhiên ho nhẹ.
Ninh Sơ Nhị lúng túng vài phần, lại cảm thấy được có chút buồn cười, ngược lại kéo đóng lửa không nói gì nữa.
Liên Thập Cửu lại không muốn dễ dàng buông tha nàng như vậy, rất không mặt không da nói.
“Không phải muốn giúp ta xem sao? Làm cái gì trốn xa như vậy?”
Vật kia là tùy tiện có thể xem sao?
Khuôn mặt Ninh Sơ Nhị đỏ hồng.
“Có chuyện hay không, bản thân ngươi còn không biết sao? Hơn nữa. . . Ngươi cũng không phải nhìn không được.”
Liên Thập Cửu lại càng phát thản nhiên, rất nhận chân nói với Ninh Sơ Nhị.
“Cái này, cần cứng rồi mới biết được a.”
Nghe xong lời này, Ninh Sơ Nhị là có thể trăm phần trăm xác định, vật này hoàn toàn không có chuyện gì, rõ ràng là cố ý chơi nàng.
Lập tức cũng không để ý đến hắn nữa, chỉ tự ngồi ở bên cạnh đống lửa.
Tính nhẫn nại hôm nay của Liên tiểu gia cũng cực kém, dứt khoát cũng lười giả bộ, đưa tay kéo nàng lại đây, cúi đầu liền hôn lên môi của nàng.
“Muốn ngủ một giấc với nàng, thật đúng là không dễ dàng.”
Hắn nỉ non, bàn tay vội vàng luồn vào bên trong y phục của nàng, vuốt ve lên cái mềm mại thuộc về hắn kia.
Ninh Sơ Nhị không nghĩ hắn tiến quân thần tốc như vậy, cũng bị dọa đến ngẩn ra.
Chỉ là phản ứng của thân thể, còn thành thực hơn miệng nhiều.
Môi lưỡi trơn ướt quấn quýt với nhau, cùng với tiếng rên rỉ bị đè nén trong cổ họng, trong huyệt động vắng vẻ này bị phóng đại vô số lần, hắn vẫn là không thể