CHƯƠNG 69: BÀNG ĐẠI NHÂN AN HẢO
Editor: Luna Huang
Trình Nguyên là huyện chúa, đương nhiên không có quyền lợi riêng tư bắt mệnh quan triều đình.
Từ sau khi đi ra khỏi Khâm Thiên Giám, nàng liền khóc tìm nghĩa phụ của mình Bàng Viêm, nói nàng bị một tiểu quan bát phẩm tát cho bạt tai, để hắn phân xử cho nàng.
Bàng Viêm thẳng tính, vốn đang muốn hỏi chuyện này sao ngươi không tìm nghĩa huynh hoàng đế đi, cân nhắc một chút mới nhớ tới, người này bây giờ là nghĩa khuê nữ của mình.
Hắn đi thỉnh chiết tử, mới thỉnh luôn cái chức nghĩa phụ không công này.
Vì thế, mặc áo choàng đi hoàng cung, không phí vài câu võ mồm đã đem Ninh Sơ Nhị nhột đến đại lao tướng quân phủ.
Cả quá trình của câu truyện, cũng chưa đến nửa ngày.
Liên Thập Cửu nhận được tin tức thì đã là ngày ứng mão thứ hai rồi.
Phong Sầm vốn tưởng rằng, vật này xác định vững chắc vòng một vòng đến chỗ Bàng Viêm đánh giọng quan, hoặc dứt khoát tặng ít bạc giải chuyện này.
Không nghĩ tới, vị gia này trực tiếp mang theo một đội người bao vây hậu nha của tướng quân phủ.
Trong nha môn người té ngã lộn nhào chạy vào nói với Bàng Viêm: “Đại nhân! Liên đại nhân mang người đập mở cửa lao phòng, chúng tiểu nhân cũng không dám cản trở, người nhanh chóng đi xem đi.”
Bàng Viêm hoàn toàn cũng không tin.
Cúi đầu mân mê cái tẩu kim đồng tiểu lan hoa rồi cất vào.
Hừ lạnh.
Liên Thập Cửu là ai? Đó là nhi tử của hộ bộ thượng thư Liên Dụ.
Liên gia lại là hạng người gì? Dù là người có thủ đoạn tàn nhẫn đến giết chết ngươi, cũng là người để ngươi lọc không ra mao bệnh, làm sao có thể làm loại chuyện gióng trống khua chiêng tự nhiên đâm ngang này.
Còn nữa, Bàng Liên hai nhà không có qua lại. Thánh thượng trước đó không lâu tứ hôn, tuy nói Trình Nguyên huyện chúa còn chưa xuất môn, nhưng lại là thông gia ván đã đóng thuyền.
Có ai thấy qua con rể đến đập cha vợ gì chưa?
Đương nhiên không có.
Liên Thập Cửu ngoại trừ bạc cùng lão bà, nhi tử của mình đều có thể thuận cửa sổ ném ra ngoài, ngươi nói hắn là chủ nhân dễ đối phó gì.
Lão đầu (người gác lao phòng) ngồi xổm bên cạnh rơi nước mắt nói.
“Đại nhân, người tốt xấu cũng đi xem đi.”
Đây chính là quan to chính tam phẩm triều đình, bọn họ ngay cả có lòng ngăn cản, cũng không dám động thủ a.
Lại nói người dám động, hiện nay cũng đều nằm trên mặt đất.
Bàng Viêm cảm thấy được việc này thật sự hoang đường, trong lòng khó chịu, bước chân vẫn là bước đến hướng lao phòng.
Vọng Thư Uyển.com
Cho đến khi chứng kiến đại môn rách nát trước mắt, cùng cấp dưới gào khóc la hoảng hắn mới biết được, lúc trước người ta nói thật sự quá khách khí.
Liên Thập Cửu căn bản không phải đập mở cửa lao, hắn là đập hết cả lao phòng!
Bàng Viêm nhìn mái ngói thất linh bát lạc, trực giác có một dòng lửa từ trong lòng lan ra não, tức giận tới mức vỗ đùi.
Thực con mẹ nó là công tử ca không thiếu bạc a, hắn biết trùng tu lao phòng này bao nhiêu bạc không? Bốn vách tường đều có gió thổi, năm ngoái ngoái liền trích bạc phải tu bổ, đến bây giờ lại ngay cả mái ngói cũng không thấy.
Hiện giờ, hoàn toàn không cần tu bổ nữa, cả phần trước cửa phòng cũng bị hắn đập vỡ hết.
Bàng Viêm không đọc bao nhiêu năm sách, cũng không nghe bao nhiêu tin tức, cho nên cũng không biết Ninh Sơ Nhất cùng Liên Thập Cửu có quan hệ gì.
Chỉ nói lần này Liên Thập Cửu rõ ràng là không cho hắn mặt mũi, nắm bội kiếm bên hông đi từ từ vài bước liền rảo bước tiến đến lao phòng.
Bàng Viêm cho rằng, sau khi đi vào không đến mức như ‘Hai quân đối chọi’ trên chiến trường, cũng nên là trạng thái gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
Lại không ngờ, Liên Thập Cửu chỉ là im lặng ngồi ở cửa lao phòng rộng mở, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong tay cầm gạch rụng như có như không nâng lên.
Cách đó không xa, ‘Phạm nhân’ trước đó bị bắt không lâu vẫn ngồi ở đó.
Không khí thoạt nhìn cũng không hòa hợp, hình như người nọ, còn lười phản ứng vị gia đập nửa bên lao phòng này.
Bàng Viêm cũng không quản bọn họ, khụ khụ một tiếng, để Liên Thập Cửu quay đầu.
Chỉ thấy hắn ôn nhuận chắp tay, cung kính nói.
“Bàng đại nhân an hảo.”
Bàng Viêm suýt nữa liền cho rằng chính mình uống lộn thuốc.
Gương mặt tuấn tú kia, hàm chứa ý cười, thái độ nho nhã lễ độ.
Nếu không phải chứng kiến đám người đông nghịt đen thui hắn(LTC) đem đến, cũng đống hỗn độn khắp nơi trên đất, lúc này hắn thực nghĩ đến đó là một hậu sinh nho nhã tìm đến hắn ôn chuyện.
Nhưng, kinh ngạc về kinh ngạc.
Đập đồ nhà người nào mà người đó không đau lòng a Bàng Viêm ngừng trong chốc lát, chỉ vào cửa lao bị đập nát nói.
“Liên đại nhân có ý gì?”
Đánh giá hắn là dễ gạt gẫm sao? Một câu an hảo liền muốn cho qua chuyện sao?
Lúc này Liên Thập Cửu mới đứng lên, chậm rãi sửa sang lại triều phục.
“Thường nghe người ta nói lao phòng của thượng tướng quân phủ, là từ lúc tiên đế gia liền trọng kiến. Liên mỗ vô duyên, luôn không có cơ hội thấy tận mắt bực đồ cổ này. Hôm nay được nhàn rỗi, liền muốn đến tham quan. Nào biết sau khi tiến nha, đã cảm thấy không quá thích. Nghĩ đến Bàng đại nhân năm đó, cũng là lão tướng cửu kinh sa tràng, sao có thể sử dụng lao phòng lung lay sắp đổ như vậy?”
Hắn nói xong, rất nhận chân đẩy đống gạch hai cái, lại rớt xuống nhiều bụi gạch. Dọa Bàng Viêm suýt nữa nói ra một câu, ngươi nhẹ chút, phía sau đều là dùng tương hồ dán đó.
Lao đầu nhìn thấy tướng quân nhà mình giận đến không được, vội vàng sai người bưng hai trản trà nóng lên.
Một ly tự nhiên là cho Liên Thập Cửu.
Đó là tiểu thái tuế này đập hỏng nơi này, bọn họ cũng không tiện thật sự bởi vì mấy khối gạch lật mặt với hộ bộ.
Nguyên nhân?
Binh bộ ngươi đánh giặc có bản lĩnh bảo hộ bộ chớ lấy bạc a! !
Liên tiểu gia cũng rất biết điều tiếp nhận, khó được không ghét bỏ lão quân mi bên trong không đủ tươi mới. Chỉ là yên lặng đi đến góc, đỏ trà.
Một khẩu khí chưa lên của Bàng Viêm, suýt nữa đã đi tong luôn rồi.
Hắn là người rất yêu mặt mũi a, đây không phải bày rõ không cho hắn mặt mũi sao?
Nộ khí trùng thiên chỉ vào Liên Thập Cửu nói.
“Ngươi rốt cuộc là cái. . .”
Chữ ‘gì’ còn chưa nói xong, Liên tiểu gia liền ngay trước mặt hắn, đập bát trà lên đống gạch đập ra một lỗ thủng lớn.
“Tướng quân cho rằng, bát này còn có thể dùng sao?”
Bàng Viêm đau lòng lão lệ tung hoành.
Mẹ nó đó là bạch bích trà oản của