CHƯƠNG 78: TRẦN THÁI HẬU THÔNG MINH
Editor: Luna Huang
Đối với cử chỉ ‘Trượng nghĩa’ như thế của Liên đại nhân.
Viên Thiệu Kiệt mang ơn, Trình Nguyên thất kinh.
Thật là người trước mừng thầm, người sau lo lắng.
Nàng đương nhiên là muốn không nhận trướng, nhưng mà trong tay Viên Thiệu Kiệt còn nắm một số lớn tư tín tâm sự với nhau của mấy nước trước. Nàng chính là muốn trở mặt, cũng không thể lập tức đã kêu người trói thứ đồ vật này.
Viên Thiệu Kiệt là ai?
Chính là kẻ bất lực nhát gan toan hủ, miệng còn thích ồn ào. Năm đó nàng còn cảm thấy được người như vậy dễ bắt chẹt, hiện giờ xem ra, đúng là bởi vì tính khí bùn lầy này, thành tựu cục diện hôm nay.
Việc này nếu truyền đi, mặt của nàng, thể diện hoàng gia, đều như cặn bạ không chừa cặn.
Viên Thiệu Kiệt nói.
“Tâm can(Luna: bảo bối, em yêu), ngươi liền đáng thương ta ngủ với nàng, mấy thứ này ta đều trả cho nàng.”
Đáy lòng nàng liền có suy tính, trái phải cái cọc mua bán này cũng không tính quá thua thiệt, cũng ỡm ờ ứng.
Nhưng mà, đồng dạng là giao hợp.
Trên mặt Viên Thiệu Kiệt xuất hiện nhiều hơn hai dấu tay, cả khuôn mặt sưng như đầu heo, cũng càng phát ra ăn tủy biết vị,
Hắn nói cho Trình Nguyên biết, thư tín trong tay mình chỉ là một bộ phận, còn lại đều ở chỗ Liên đại nhân.
Tuy nói giai nhân biến sắc mặt tại chỗ, bàn tay đập rầm rầm, cũng may cơm lạnh này cũng hắn một lần rồi, hắn cảm thấy được rất thỏa mãn.
Viên Thiệu Kiệt không biết Liên Thập Cửu tại sao muốn giúp hắn, chỉ là cảm thấy được chuyện tốt như vậy, nhiều một lần chính là một lần, không thể nghi ngờ là lời. Vả lại từ tự đáy lòng bội phục Liên đại nhân lo xa nghĩ rộng, sau khi hạ triều ý đặc biệt tìm chỗ không người thiên ân vạn tạ, chỉ kém gọi một tiếng “thân gia gia”.
Kể từ đêm hôm đó, Trình Nguyên cũng không thể ngủ được nữa.
Lời xưa nói rất hay a, thường đi bên bờ sông, nào có chuyện không mất hài. Tuổi trẻ khinh cuồng cũng tính toán vài phần hậu quả, đùa, việc này tất nhiên không thể kết thúc được.
Trong lòng Trình Nguyên rất hiểu, Viên Thiệu Kiệt xuất hiện, cùng thư tín trong tay cũng như chướng ngại vật càng nàng một bước lên mây, sớm muộn gì cũng khiến nàng vạn kiếp bất phục. Càng không nói đến người này còn là Liên Thập Cửu đưa vào, bày rõ trước mặt nàng dựng lên một tường vây trùng điệp, tiến thối không được.
Thời gian Vân Cẩm vào nhà, Trình Viễn chỉ có một kiện áo đơn ngồi ở đờ trước bàn, trên cổ có dấu vết ám muội đỏ biến thành tím.
Bị ‘chó’ cắn một đêm, đổi lấy câu: Thư ta đều giao cho Liên đại nhân, nhưng nàng yên tâm, hắn đã đáp ứng với ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Có được lời này, có thời mới biết nàng muốn giết chết hắn cỡ nào!
Vân Cẩm bưng canh tị tử đi đến gần nàng, nơm nớp lo sợ nói.
“Chủ tử. . . Trước, thừa dịp nóng uống đi.”
Vọng Thư Uyển.com
Sợ nàng(TN) trút giận lên người của nàng.
Lần này Trình Nguyên lại không hề tức giận, chỉ rất là bình tĩnh đứng lên, hờ hững cầm lấy chén thuốc từ trên đầu Vân Cẩm đổ xuống, mỉm cười nhìn nàng ẩn nhẫn chỗ đau vẫn không nhúc nhích.
“Lại đi đun một chén khác.”
Mùi vị bị quản chế ày, thật sự là khó chịu.
*
Án Ninh Sơ Nhất phạm thượng, sẽ nhốt ở tướng quân phủ mãi được. Cách ngày lâm triều, thánh thượng không biết làm sau có hưng trí, nói muốn đích thân thẩm án của hắn.
Đây chính là chuyện hiếm có.
Nói đến vị hoàng thượng Lưu Lăng ba mươi bốn tuổi này của Đại Yến, coi như là từ xưa đến nay là đệ nhất vương nhặt.
Luận đến nhi tử của đế vương, người không có thực tài quả thực rấy ít.
Vừa vặn Lưu Lăng chính là một trong những số ít đó.
Vài vị hoàng tử trước mặc dù không nói mỗi người đều có tài trị quốc, nhưng so sánh với Lưu Lăng đều xem như nhân trung long phượng. Chỉ tiếc cố thái hậu, ngay lúc đó là hoàng hậu nương nương rất có thủ đoạn, chèn ép nhi tử ‘Tiểu nương’ sinh ra lang bạc kỳ hồ(Luna: Đầu đường xó chợ), lăn lê bò lếch bên cạnh trước lúc lão hoàng đế tắt thỏ nâng Lưu Lăng lên ngôi vị hoàng đế.
Người sáng suốt cũng biết, vị thái hậu này cũng là tồn tại tâm tư.
Một nữ nhân quá biết làm việc, quá thông chính, không thiếu được cũng muốn thử đổi chỗ xem một chút.
Ví dụ như buông rèm chấp chính, ví dụ như thay mận đổi đào, lại ví dụ như. . . Đăng cơ xưng hoàng.
Mà muốn đạt tới hai điểm này, đều cần có một nhân vật mấu chốt phối hợp.
Đó chính là, một hoàng đế khôi lỗi thể yếu nhiều bệnh, hoặc hoặc vi phụ.
Quả thật, thái hậu nương nương là có phần phúc khí này.
Bởi vì nàng cùng tiên đế tổng cộng cũng chỉ sinh được một nhi tử là Lưu Lăng. Mặc dù không có miệng oai mắt tà, thân thể thắng yếu. Nhưng thể béo phiêu phì, chơi bời lêu lổng. Trong hậu cung là trêu chó chọc mèo, lưu luyến hàng vạn hàng nghìn bụi hoa, dính một thân hương nữ nhi dung tục.
Còn có ai đáng được chọn hơn người này sao?
Nếu nói là lúc đầu Trần thái hậu cũng hận bản thân không tranh, lại ngực không phát triển.
Hiện giờ nghĩ đến cũng vui mừng, cảm thấy được có thể đem thân nhi tử nuôi đến tàn phế cũng là một loại bản lĩnh để người bên ngoài hâm mộ.
Nhưng nàng cũng không có lo lắng đến một vấn đề.
Đó chính là, mình có thể sống bao lâu.
Lưu Lăng không thể nghi ngờ là ‘Tàn phế’.
Trong một đám hoàng tử thất thất bát bát bị giết trổ hết tài năng, cho chúng đại thần thanh thanh kêu la bi thương, mồ hôi ướt đẫm mồ hôi ướt đẫm đi lên đài cao tế thiên chín mươi chín tầng, thuận lợi trở thành một tên vô dụng chỉ biết ăn chờ chết coi tiền như rác.
Y theo ý tưởng của Lưu béo, hắn thực bằng lòng đem tấu chương triều chính toàn bộ giao cho thân nương của mình. Bởi vì hắn phàm là chuyện cần dùng não đều sẽ chống mặt hơn nữa chính mình vốn là cẩu thả, lại càng không bằng lòng tốn nhiều một chút đầu óc.
Nói đến trình độ lớn, Lưu Lăng vẫn là rất để ý ngoại hình của mình.
Tuy rằng bộ dạng hắn xấu.
Chỉ tiếc không quá bao lâu, thái hậu nương nương cũng tàn.
Một năm lại ba tháng, không thể sống qua mẫu đơn thịnh tháng tư liền đảo mắt mà đi.
~~~
Rất nhiều người đều nói, Trần thái hậu là bị mệt chết.
Làm một nữ nhân qua tuổi mãn kinh, lại ở hậu cung nỗ lực phấn đấu hơn phân nửa cuộc đời. Nàng ăn được hoa hồng, chịu được xạ hương, vì cưỡng bức hãm hại còn thường thường nuốt chút ít thạch tín, nàng thực sự liều mạng rồi.
Trần thái hậu mạnh mẽ cả đời, hại chết nhiều nhi tử của tiểu nương như vậy, cuối cùng cũng chỉ đổi được phong hào “Hiếu Ý Khang thái hậu Trần Yểu Chu’.
Hai chữ sau cùng là nhi tử của nàng đích thân khắc lên, chữ ‘tiễu’ quên thêm bộ thảo đầu, chữ ‘châu’ lại quên viết thêm bộ vương bên cạnh, sử quan xấu hổ rất nhiều vẫn là kiên trì ghi lại.
‘Tích Hiếu Y Khang Trần thái hậu về trời, đế thâm cảm ân, quỳ trước Thái Khang điện khóc rống không dứt. Lệ mơ hồ, bi thương khắc tục danh thái hậu, chỉ run rẩy, như thế vài lần vẫn khắc không xong, đủ để thấy mẫu tử đế hậu tình thâm’.
(Luna: Làm khó sử quan quá ba)
Trên thực tế, ngày ấy hoàng đế bệ hạ chỉ là buổi chiều cùng phi tử gây sức ép quá dữ dội, còn chưa tỉnh ngủ. Có thể mơ mơ màng màng khắc chữ ‘tiếu’ thành chữ ‘yểu’