CHƯƠNG 82: SƠ NHỊ ĐÁNH TA
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bát cơm trong tay bị nện vỡ, nhìn thật lâu, sau đó chậm rãi nhỏ nhẹ nói câu.
“Con mẹ nó phò mã gia!”
Có thể là Ninh Sơ Nhị quá lâu không mắng nương rồi, cũng có thể trong hai năm này đại đa số thời gian đều trầm mặc, làm cho vài vị thúc thúc bá bá trong quân doanh đều nghĩ đến nàng là tiểu cô nương điềm đạm nho nhã.
Cho nên câu ‘ác ngôn’ này nói ra bao nhiêu cũng làm cho bọn họ có vài phần kinh ngạc.
Không khí trong trướng hơi có chút lúng túng, có chút người biết nội tình cũng không tiện ra tiếng an ủi, cuối cùng vẫn là Ninh Sơ Nhị tự đánh vỡ cục diện bế tắc, cười gượng hai tiếng xoay người đi nhặt mảnh nhỏ rơi trên mặt đất “Kỳ thật đồ ăn tự nhiên rơi xuống, cũng không tệ lắm ha, ha hả.. . Ha.”
Ngay cả Ninh Sơ Nhất cũng có thể cảm giác được trái tim Sơ Nhị đang nghẹn.
Lời này, lúc chưa nghe thấy tin tức vị chủ không nên thân muốn tới kia Ninh Sơ Nhị có thể cũng chính là hận, oán, nhưng vẫn là có thể kiềm chế. Bởi vì nàng không biết người này khi nào thì sẽ xuất hiện, lại lo lắng hãi hùng lo lắng hắn vĩnh không xuất hiện.
Mỗi lần trong quân có tin tức thì nàng cũng sẽ ngồi ở góc sáng sủa lấy cây tăm đâm ‘tiểu nhân’. Trên mặt làm bộ như cái gì cũng không để ý, kì thực chỉ sợ nghe được một chữ ‘liên’ cũng sẽ dựng thẳng cái lỗ tai lên, nghiêng đầu gằn từng tiếng gằn từng tiếng nghe.
Ninh Sơ Nhất nhìn như vậy, đều sẽ cảm giác được trong lòng từng đợt đau.
Muội muội của hắn là một nữ tử quật cường, lại chung quy không phải giơ roi thúc ngựa trong gió.
Tĩnh nữ kỳ thù, nghi thất nghi gia.
Sơ Nhị coi như ngẫu nhiên giương nanh múa vuốt, nội tâm cũng còn là một nữ tử nho nhỏ. Khát vọng yên ổn, khát vọng hạnh phúc.
Mà ba chữ ‘Phò mã gia’ kia, tựa như một cây gai, luôn cậy lòng Ninh Sơ Nhị.
Kéo không ra, cũng đâm không vào.
Nguyên bản, một màn trái tim ức nghẹn đến tận đây là có thể kết thúc, Ninh Sơ Nhị cho dù toàn thân máu đều bởi vì người kia đã đến mà biến thành lo lắng sôi trào, lại còn có thể khống chế cảm xúc.
Nhưng mà lão thiên gia tựa hồ muốn đem sự tình chồng chất trước mắt nàng.
Ngay sau đó, ngoài lều trại liền vang lên thanh la hét ầm ĩ.
Bọn họ nghe được tiếng va chạm của lợi đao mãnh liệt, như là một đội nhân mã chợt xâm nhập, lập tức lại là thanh âm của bánh xe trùng điệp lăn qua.
Phong Sầm tại bên ngoài không biết nói câu gì, còn không chờ đợi bọn hắn đi ra ngoài, liền thấy một người vén rèm lên bước nhanh đi đến.
Trên người hắn mặc vẫn là mãng bào thâm tử ngự tứ. Bên hông một đôi tỳ ngọc tinh xảo mà xa hoa.
Đây là một công tử văn nhân dễ nhìn, cùng đám người ở đây có vẻ không hợp nhau.
Có thể là vì vội vã tới, trên trán của hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng tái nhợt mang theo mệt mỏi không che lấp được.
Từ thượng kinh đến Gia Hưng quan, bỏ quan đạo cơ hồ toàn bộ là sơn đạo.
Với một vị công tử quen sống cuộc sống sung sướng mà nói, suốt nửa tháng không ngủ không nghỉ chạy đi, cho dù là người tập võ cũng khó chịu đựng được.
Huống hồ.. . Một vị đại nhân bốc đồng, thất thường còn dẫn theo mấy che chứa đống đồ thượng vàng hạ cám.
Vọng Thư Uyển.com
Bên ngoài loạn thành bộ dáng gì nữa Liên Thập Cửu cũng đã lười quản, chỉ giương giọng chất vấn: “Ninh Sơ Nhất, tức phụ ta ở. . .”
Câu nói kế tiếp, đều thấy bóng lưng quen thuộc trong trướng liền dừng lại.
Tức phụ của hắn, ở chỗ này.
Yết hầu của Liên Thập Cửu tựa hồ bị cái gì nghẹn lại, rõ ràng chỉ là thấy một cái bóng dáng, liền như là ngực bị một bàn tay thật lớn hung hăng nắm chặt đau nhức.
Bọn họ có bao lâu không gặp rồi?
Hai năm lẻ ba tháng lại mười ngày.
Hắn nhớ rất rõ ràng, rõ ràng đến chết cũng khắc vào trong đầu.
Hai năm qua, hắn từng vô số lần muốn viết thư cho nàng. Lại cuối cùng lúc hạ bút chấm mực lại đặt thư lên lửa thiêu hủy. Không thể có một tia bại lộ. Cho dù là một cái nguy hiểm thật nhỏ hắn cũng không thể thử.
Hiện giờ rốt cục gặp, có thể gặp được, thế nhưng hắn lại bối rối giẫm chân tại chỗ.
Liên Thập Cửu nghĩ, tuổi này của hắn cư nhiên còn cư nhiên còn sinh ra chừng chừ lúc chuyện đến gần như thế, thật sự có chút khó chịu nổi.
Nhưng chính là khó chịu nổi nà, jắn căng thẳng cả trong lòng bàn tay đều mồ hôi.
Ngoài trướng vẫn còn đang tiếp tục la hét ầm ĩ, Ninh Trữ đại công tử không thiếu được muốn đi ra ngoài xử lý cục diện rắm rối muội phu gây ra.
Cấm vệ hộ bộ đột nhiên dũng mãnh xông vào, công khai một thân quan bào Đại Yến, tướng sĩ không hiểu không làm thành hỗn loạn mới là lạ.
Tướng quân đi ra ngoài, những người còn lại tất nhiên cũng đều biết điều nối đuôi nhau mà ra.
Bên trong đại trướng, chỉ còn lại hai người im lặng không nói, lại nỗi lòng khó bình phục.
Ninh Sơ Nhị không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc này, giống như là ba đào bình tĩnh lăn lộn dưới mặt biển vô hạn, cố tự trấn định, bàn tay run rẩy, cả người cứng ngắc như một pho tượng.
Nàng nghĩ, nàng hẳn là vui mừng đưa lưng về phía hắn.
Bằng không, loại cảm xúc dốc toàn bộ lực lượng kiềm nén tròn hai năm này bạo phát nàng không biết mình sẽ như thế nào nữa.
Liên Thập Cửu cũng căng thẳng.
Hắn cũng không tính là một người lương thiện, cũng đều vì quyền tài không từ một thủ đoạn nào. Nửa đời trong triều đình, chơi chuyển mưu kế ứng biến chưa bao giờ e ngại cái gì. Lại ở trước mặt một nữ tử nhu nhược như vậy, căng thẳng như hài tử làm sai chuyện gì.
Hắn đã thấy bả vai nàng hơi hơi run rẩy, làm như đang khóc.
Hắn lo lắng về phía trước hai bước, cuối cùng đứng ở vị trí cách nàng một bước. . . Cúi đầu lật sách 《 Hai Ba Chuyện Làm Sao Dỗ Lão Bà Ngươi Tuyệt Đối Không Biết 》
Ở trong đó hắn làm rất nhiều thẻ chặn sách, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói.
“. . . Sơ Nhị, nàng béo lên rồi”
(Luna: Cuối cùng ta đã hiểu vì sao có cái tựa chương như thế rồi)
! ! ! ! !
Đây – gọi – là – lời – gì? ! ! !
Ninh Sơ Nhị hít sâu một hơi, mạnh mẽ xoay người nhìn về phía hắn.
Nguyên bản tức giận sôi máu cuối cùng bởi vì đáy mắt thanh hắc của hắn, cùng sắc mặt tái nhợt quá mức mà xuống dưới.
“Vì sao vậy.”
Nàng nhìn thấy hắn, nói ra ba chữ hệt như lúc ở cổng thành.
Vì sao phải đến?
Vì sao phải gánh mạo hiểm lớn như vậy?
Gióng trống khua chiêng tìm đến như thế, Bàng Viêm