CHƯƠNG 9: ‘NHÌN’ HÀI TỬ
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị sau tấm bình phong vỗ về tâm khẩu kinh hoàng, da thịt lộ ra ngoài, tựa hồ còn lưu lại cảm giác mát của ngón tay lạnh như băng của hắn xẹt qua.
Nàng có chút đứng ngồi không yên đi hai bước, cuối cùng đem đường nhìn dừng trên nhu váy ngẫu phấn sắc kim ngân văn.
Đây là y phục cũ của nàng.
Lúc vừa thành thân, nàng y theo cha mình giáo dục, mỗi ngày mặc trắng trong thuần khiết, cảm thấy như vậy càng gần hiền thê lương mẫu một bước.
Do luôn nhớ nàng ăn mặc một thân trắng thuần, nên lúc đón Liên Thập Cửu hạ triều vào cửa, trong nháy mắt ánh mắt của hắn cứng ngắc.
“Nương ta, thực sự đâm đầu xuống hồ rồi?”
Hôn sự của hai người, Liên phu nhân vẫn không chịu đồng ý, thắt cổ cắt cổ tay, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ngay cả ngày đại hôn, còn ôm bài vị tổ tông ở trước cửa chảy nước mắt.
Lúc đó đầu nàng lắc như trống lắc, nói rõ nguyên do, bị hắn mặt đen lại kéo đi may vài bộ y phục mới.
Cái này, đó là hắn yêu nhất.
Thảo nào lúc nàng hồi phủ tìm không được, đúng là ở đây sao.
Hay là hắn lưu lại. . .
Ninh Sơ Nhị đột nhiên có chút không dám đoán nguyên do trên phương diện này, thay đổi y phục, giơ tay lên vén tóc mai, liền từ bên trong đi ra.
Lúc đó, Liên đại nhân còn đang nhìn bình phong run run, hơi nghiêng đầu liền thấy dung nhan có thể so với hoa đào.
Ninh Sơ Nhị là đẹp mắt, tan mất mặt mày cứng rắn tận lực lãnh. Không tính là khuynh quốc khuynh thành, lại có một một phần ngây thơ không nói ra được.
Đã lâu rồi hắn không thấy nàng mặc nữ trang.
Người nào đó cũng hồi lâu không có mặc nữ trang, thế cho nên bước đi, mại quan bộ như trước.
“Ninh đại nhân hạ triều còn mang quan uy, trái lại rất quen thuộc.”
Trong lời nói của hắn có vài phần trêu chọc, đáy mắt nhưng không có mỉm cười.
Ninh Sơ Nhị không biết thế nào lại chọc giận hắn, tự định giá một lát, đổi thành bước liên tục từng điểm từng điểm trên mặt đất, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hòa hoãn một chút.
Tính tình của Liên Thập Cửu là có chút quái đản, nhưng dễ dụ.
“Thăm hài tử đi, để ta ra lệnh người bế đến.”
Vọng Thư Uyển
Ninh Sơ Nhị không dám tin nhìn hắn.
“. . . Có thật không?”
“Ta không có hăng hái trêu đùa phụ nữ vô tri.”
Nàng là phụ nữ, thế nhưng cũng không vô tri.
Chỉ là Ninh Sơ Nhị lúc này không có nhàn hạ phản bác, lòng tràn đầy vui sướng có thể thấy nhi tử.
Thời gian hài tử được bế đến, cả người Ninh Sơ Nhị cứng ngắc.
Hoài thai mười tháng, nhất triều đau đến chết đi sống lại, nếu không có bị bất đắc dĩ, lại có người mẹ nào quyết buông hài tử của bản thân xuống.
Lúc nàng rời phủ, hài tử chỉ có một tuổi rưỡi, một đôi mắt to vụt sáng, mắt thấy nàng vác bọc nhỏ đi ra Liên phủ.
Nàng khóc như tuyết bay tháng sáu, khuôn mặt nước mắt nước mũi suýt nữa đông lạnh bản thân, nhi tử của nàng chỉ là phất phất tay với nàng, nửa điểm lưu luyến cũng không có.
Ninh gia tiểu nhị đem loại hành vi này lý giải thành hài đồng ngây thơ, cũng từng hơn nửa đêm bò lên trên đầu tường Liên gia, muốn nhìn một chút xem nhi tử của mình như thế nào.
Nhưng sự thực chứng minh, tiểu bao tử sống rất tốt, càng phát ra có khí chất giống Liên đại nhân.
Mỗi khi nàng bị xem thành thích khách bị ném ra ngoài tường, hắn cũng sẽ có nhiều hăng hái coi trọng một hồi.
Ninh Sơ Nhị cảm giác mình không xứng chức, cho nên khi cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, chậm rãi nghiêng về trước, tư thế hai tay vây quanh.
Nàng ép buộc bản thân đừng khóc, nỗ lực mỉm cười.
Nhưng lúc nhìn thấy “Nhi tử”, nàng vẫn là không nhịn được rơi lệ.
Bởi vì người đi theo hầu căn bản không phải ôm Phì Phì vào, mà là một bức họa vẽ Phì Phì.
Nhìn “Nhi tử” được treo trên tường, nàng quay đầu chất vấn.
“Đây là nàng nói, xem hài tử?”
“Nếu không thì sao?”
Tâm tình của Liên đại nhân rất tốt chấp bút mà đứng, một mặt thưởng thức “Bản vẽ đẹp” của mình, một mặt ở chỗ không hài lòng có thêm