PHIÊN NGOẠI – PHU QUÝ HÀ CẦU
Editor: Luna Huang
Ngày đầu tiên Đế Cương kiến quốc, thượng kinh Phùng Uyển trì hoa lan nở rộ.
Rất nhiều người đều nói, hoa lan thanh nhã, quân tử dĩ phối, đây là điềm lành lão thiên gia cho, nó đang dùng điềm báo trước này nói cho dân chúng bên trong dẫn thổ biết, quân vương khai quốc của bọn họ có phong thái quân tử chi lan, là hoàn toàn có thể dựa vào cùng tín nhiệm.
Ninh Sơ Nhất kiến quốc xong quả thật chăm lo việc nước, giảm miễn thuế má, hai chữ minh quân cũng gánh được. Đến nỗi quân tử chi phong, không cười nói, người biết hắn đều biết thứ này là người không nên thân.
Chỉ là lúc hoa này nở rộ, cũng liền mang Ninh đại công tử chúng ta, hiện tại Vĩnh Xương đế giành được một cái tiếng tốt nhất, bạch ngọc lan hoa cũng vì vậy mà trở thành hoa khai tốc của Đế Cương.
Muôn hồng nghìn tía cảnh đẹp nhất thế gian, đồng dạng là một đóa hoa, Phong đại cốc chủ yêu thích hoa đào, thấy được cũng không có may mắn như thế.
Trong Cần Chính điện đại khí trang nghiêm, một tay Vĩnh Xương đế chống cằm nhìn Phong Sầm mặt đen lên quỳ gối trước mặt, đã không nhớ rõ là lần thứ mấy lặp lại những lời này.
“Sớm nói với ngươi lúc mang binh đánh giặc không cần huân hương hoa đào, ngươi cứ không nghe, hiện nay khiến cho không ai bằng lòng xuất chinh với ngươi, ngươi còn có mặt mũi đến chỗ ta nháo. Ngươi liền thành thành thật thật ở lại nhà cũng được, chuyện tình Lăng Nguyên sơn ta sẽ cho Lưu Hàn bọn họ xử lý.”
Nếu nói Phong Sầm theo hắn, đó cũng là giao tình bằng tính mạng, không nói hai người còn trẻ liền quen biết, chỉ nói vật này mang binh đánh giặc mặc dù còn không thuần thục, cũng có vài phần năng lực.
Chỉ tiếc tật xấu cổ quái của người này ở Tự Phong cốc luôn sửa không được, cho dù lên chiến trường cũng muốn để chính mình được có hương khí thơm tho.
Trước đó không lâu Thát Đát ở phía bắc sông Hoài thấy Đế Cương vừa mới kiến quốc, địa vị còn chưa xông liền động oai cân não, ba phen mấy bận phái binh khiêu khích.
Phong Sầm thỉnh mang ba vạn binh đi trừ Thát lỗ, mà hảo hảo thương lượng với lão tướng Lưu Hàn, ám giáp công, quanh co bọc đánh. Ai ngờ Phong đại cốc chủ huân một thân vị hoa đào, đại lão từ xa đã ngửi được mùi hương, bị phát hiện còn khua chiêng giống trống gọi bốn thị nữ tiếp tục tán hoa mở đường, ngươi nói đây gọi là chuyện gì?
Tuy nói cuối cùng không có tạo thành tổn thất gì, nhưng trận đánh này thực tại để Lưu Hàn tức giận đến râu run lên rất nhiều ngày, nói cái gì cũng không chịu tiếp tục nói với Phong Sầm một câu.
Việc này quả thật sau mấy tháng, quan ngoại thu được tình báo, có một nhánh bang phái thần bí ở Lăng Nguyên sơn, lộ xu thế có gây rối. Nguyên bản Ninh Sơ Nhất nghĩ như cũ để Phong Sầm cùng Lưu Hàn đi chung, nào biết Lưu Hàn vừa nghe nói phái Phong Sầm, dứt khoát hai mắt trợn trắng về nhà giả bộ bệnh.
Địa hình của Lăng Nguyên sơn cùng Tự Phong cốc hơi có chút tương tự, không thể nghi ngờ Phong Sầm có sở trường loại địa hình này, nhưng đối với kinh nghiệm chiến rốt cuộc vẫn không đủ, có một lão tướng kinh nghiệm phong phú đi theo bên cạnh luôn không sơ hở.
Cuộc chiến này, cũng không phải Lưu Hàn không thể cùng hắn, hỏng là hỏng ở chỗ tật xấu huân hoa đào của tôn tử này, náo đến đám người không một ai bằng lòng đi cùng hắn.
Dùng lời thô tục này kháng hàng đánh giặc với Phong Sầm mà nói là đúng.
“Đám lão tử kia đều là đi liều mạng, không phải đi mồm mép bịp người, trên người các tướng sĩ chảy mồ hôi thối cùng máu tươi, liền một mình hắn buổi tối tắm rửa một cái đều phải hai ba thùng nước, ngửi được trên người ai có mùi thối, còn ném hoa lên trên người người ta, lần trước một tiểu tướng sĩ, chỉ chảy mồ hôi nhiều một chút đã bị hắn cắm hoa đầy đầu, việc này đổi ai ai cũng chịu không nổi a. Hảo hảo một đội ngũ, đi ra một liền một luồng mùi vị của các bà nương ngấy chết người, chúng ta lại không thể ném được người này.”
Đối với lần này, Phong đại cốc chủ bất mãn nhíu mày.
“Ghét bỏ hương của ta, ta còn không ghét bỏ bọn họ thối đâu, ngươi cũng đã biết những người đó không chú trọng bao nhiêu.”
Màn trong quân, vừa mở ra đó là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt, bọn họ còn mỹ kỳ danh viết: Mùi nam nhân.
Vọng Thư Uyển.com
Mùi nam nhân con mẹ nó, không phải là chân thối sao?
Vĩnh Xương đế nghiêng đầu.
“Đánh giặc cần chú ý nhiều như vậy làm cái gì? Trái phải lần này người được chọn người đã định rồi, ngươi liền cũng trở về đi thôi, lần sau lại có chuyện này, ta sẽ gọi ngươi.”
Phất tay muốn đuổi Phong Sầm đi.
Lúc này Phong đại cốc chủ mới nhớ tới mục đích chuyến này của mình, vội vội vàng vàng nói.
“Đừng, đừng a. Sơ Nhất, cùng lắm thì ta tự đi thôi, ngươi dùng ta đi ~”
Ninh Sơ Nhất cười không nói.
Nếu nói sở dĩ Phong Sầm khăng khăng không đi Lăng Nguyên sơn không được, người bên ngoài không biết nguyên do, hắn có thể không biết sao, là bởi vì Lưu Hàn làm trò trước mặt một đám triều thần nói, giết giặc hắn nguyện đi, nhưng cung thỉnh Liên thượng thư hợp tác mà đi, không cần người bên ngoài.
Đầu óc của Liên Thập Cửu chính là lúc nào dùng cũng tốt, địa hình núi non liếc mắt một cái có thể nhận ra phương hướng, cho nên Lưu Hàn tin hắn.
Một câu cung thỉnh, một câu không cần người bên ngoài.
Võ tướng không cần, tìm văn thần cùng đi, có thể nói chuyện này thực tại vẽ mặt hết sức.
Hơn nữa người này còn là Liên Thập Cửu mỗi lần Phong Sầm gặp đều phải đấu một trận, hàng này có thể vui sao? Chính là vì trên mặt không tính dày hai lạng thịt cũng phải lấy mặt mũi này về.
“Hoàng thượng, ngươi để cho ta đi đi, thật đó.”
Dưới hoảng loạn, Phong cốc chủ thật ra khó được chính nhi bát kinh một hồi.
“Sơ Nhất, ngươi để cho ta đi, chết rồi tính ta.”
“Cái gì gọi là chất rồi tính ngươi?”
Ninh Sơ Nhất nhíu mày: “Nơi đó địa thế hiểm yếu, ta tất nhiên là không sợ ngươi đi không về, tướng sĩ nhưng còn có già có trẻ, ta nào có thể để bọn họ cùng nhau chịu chết với ngươi được?”
Phong Sầm nóng nảy.
“Để Liên Thập Cửu đi không phải chịu chết sao? Sơ Nhị không phải hai ngày trước vừa mới sinh sao? Ngươi để hhắn bồi tức phụ đến đầy tháng đi, binh mã của triều đình một mực không cần, đi hay là không đi ngươi liền cho thống khoái đi?”
Binh mã của triều đình đều không cần a.
Ninh đại công tử chậm rãi tiêu sái quay về long ỷ, nói.
“Vậy được.”
Hắn chờ cũng là câu như vậy.
Người của Tự Phong cốc cũng là thời điểm nên lấy ra học hỏi kinh nghiệm. Êm đẹp một câu luyện công phum tùy tiện ném ra một tên ở trên giang hồ đều là đứng vững. Để Phong Sầm dùng để nhặt hoa, tâng bốc, huân hương, ngẫm lại đều cảm thấy rùng mình.
Địa hình của Lăng Nguyên sơn kỳ lạ, người không quen thuộc rất khó tìm được, nhưng đều không phải là chỗ hết sức hung hiểm.
Tư chất của Phong Sầm còn chưa đủ, rèn luyện nhiều một ít luôn không sai.
Sơn gian thổ phỉ giai thô tục, y theo ý tưởng của Ninh Sơ Nhất, trong đống tục nhân chạy một vòng, cũng làm cho Phong Sầm lăn tới mệt, mấy thứ phô trương như huân hương, cánh hoa đào có thể thu liễm một ít.
Không có chủ tướng bên người Phong Sầm, liền như hài tử không làm được việc, từ tính cách của bản thân dằn vặt cũng sẽ có hại.
Hiện nay Ninh Sơ Nhất chính là muốn lăn hắn một lần đến mệt.
Nhưng mà, khiến cho mọi người cũng không nghĩ tới chính là.
Mệt này Phong Sầm cũng ăn, lại ăn trúng đám người không tưởng được, triều thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Một ngày trời trong nắng ấm, Phong cốc chủ mang theo người Tự Phong cốc chậm rãi khởi hành.
Cùng ngày hành quân, nhân dân đều nhìn thấy vị tướng quân bộ dạng yêu lý yêu khí kia đón hoa đào đầy đất phi thân lên kiệu tiêu sái.
Đúng vậy, tác giả cũng không có đánh chữ sai, nha đúng là ngồi kiệu rời đi.
Nam nhi đổ máu không rơi lệ, Phong đại gia thà rằng chảy máu không chảy mồ hôi, kỵ mã? Đó là người thô tục mới làm, hắn ngồi kiệu.
Một đám triều thần không khỏi rung đùi đắc ý, thật sự đối với diễn xuất cổ quái của vị thiếu tướng quân Đế Cương này không dám khen tặng.
Phong Sầm tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày đầu tiên, hết thảy thuận lợi, địa hình đi hướng mặc dù phức tạp, lại có thể mò ra nhất thanh nhị sở.
Phong Sầm tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày hôm sau, phát hiện người bên trong cũng muốn phản lại triều đình, chỉ là muốn giả thập tam điểm (Luna: ta nhớ từng xem 1 bộ phim của tvb nó có nghĩa là điên khùng) ở trong võ lâm mới mỗi ngày tập luyện.
Tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày thứ ba, Phong thiếu tướng quân phát động tổng công, quyết định lấy xu thế vòng vây bắt tận lực giảm bớt thương vong của nhân viên, bắt sống.
Lăng Nguyên ngày thứ tư, cũng không có thương vong quá nghiêm trọng gì, bởi vì, chỉ có một mình Phong đại cốc chủ, bị bắt sống.
“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, chúng ta bằng lòng đầu hàng triều đình, thề sống chết nguyện trung thành, nhưng chỉ có một cái điều kiện hi vọng người có thể nhận lời. Đó chính là để tán hoa công tử gia vừa chạy đến này thú bang chủ Mạch Thập Thất của bang chúng ta.”
Vọng Thư Uyển.com
Một phong thư ngắn gọn này, là Quan Tài Bang phó bang chủ Mạch Lục viết lão nhân gia năm nay đã sáu mươi bảy tuổi rồi, thân thể vấn khỏe mạnh như trước, hơn nữa nện bước vững vàng, căn bản không dùng dùng bồ câu đưa tin gì, mà là trực tiếp lệnh bang chúng tự mình đưa vào hoàng thành.
Thái độ của bọn họ đối với Ninh Sơ Nhất, cực kỳ tôn trọng, vả lại luôn cường điệu, lần này bọn họ cũng không có ý tạo phản triều đình, chỉ là bang chủ bọn hắn nhất kiến chung tình với Phong thiếu tướng quân, thỉnh cầu hoàng thượng có thể sự chấp thuận cửa hôn sự này.
Sắc mặt của Ninh Sơ Nhất kinh hoàng mà lo lắng, ngồi trên ghế rồng suy nghĩ hồi lâu, hỏi câu.
“Phong Sầm có cắn lưỡi tự sát hay không?”
“Không.”
“Có thắt cổ tự sát hay không?”
“Cũng không.”
“Vậy hắn làm sao bị các ngươi bắt được? Ngươi mau nói ta nghe xem, ha ha ha ha ha ~”
Mà cùng một thời gian, Phong đại cốc chủ ngồi ở trên gỗ quan tài cũng đang chậm rãi hỏi.
“Ngày đó, ngươi đến cũng lấy thứ gì đánh ta?”
Nếu nói lúc này Phong đại công tử, chính thức huyết môi tám đời, ngày thường chinh chiến sa trường, tuy nói kinh nghiệm không đủ, nhưng cũng chưa bao giờ bị đối phương bắt qua. Coi như bị bắt, cũng không bị bắt đến vô lực hoàn thủ như thế.
Hắn dĩ nhiên cảm giác mình không mặt mũi, dĩ nhiên có thể tưởng tượng được đám tôn tử góp vui trong kinh thành đến vui vẻ cỡ nào.
Vì thế, hắn thư thái, thoát ly thú vị cấp thấp, sau đó đang cảm thấy trên tay của Mạch Thập Thất chậm rãi nâng hủ tro cốt hoàn toàn bạo nộ lên.
“Lão tử nói cho