Yên tĩnh, không một tiếng động.
Hết thảy đều ngưng trọng vào khoảnh khắc Biên Bá Hiền ngừng thở.
Tất cả mọi người vây quanh cổ thi thể lạnh lẽo của Biên Bá Hiền đều thẫn thờ, người vốn một khắc trước còn sống khỏe mạnh mà bây giờ đã lìa xa trần thế.
Kim Chung Đại gào thét, xé nát ruột gan.
Hình ảnh Khỉ Ốm và Biên Bá Hiền chết đan xen vào nhau khiến đầu cậu đau như muốn nứt ra, chỉ còn cách dập đầu liên tục xuống, mượn nỗi đau từ thể xác để giải tỏa hết những tuyệt vọng đang muốn nổ tung trong lòng.
"Rốt cuộc là ai?"
"Rốt cuộc là ai hại chết cậu ta?"
Quá nhiều đả kích dồn tới khiến Lý Viên Chủ không thể chịu đựng được nữa, gã quét mắt một lượt qua tất cả mọi người ở đây, ngón tay chỉ thẳng vào Biên Bá Hiền vẫn còn chưa nhắm mắt.
Mọi người lắc đầu tới tấp.
"Ai phụ trách đạo cụ đao kiếm?" Gã lại nghiêm nghị quát lớn.
"Hình như...hình như là...Kim Chung Đại...." có tiếng nói yếu ớt phát ra từ trong đám người.
Ánh mắt mọi người đều đồ dồn về phía Kim Chung Đại.
Mang theo hung ác cùng gai góc, chuẩn bị lấy ngọn cờ "chính nghĩa" để thảo phạt cậu một lần nữa.
"Lại là cái tên xui xẻo này!"
"Tôi nói rồi, một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ khắc chết hết những ai bên cạnh cậu ta."
"...."
Nếu như thanh kiếm ở trong tay mình lúc này, Kim Chung Đại muốn tự kết liễu mình.
Thế nhưng, lần này thật sự không liên quan tới cậu.
Nếu cứ vậy chết đi, không phải sẽ càng bị người ta dèm pha rằng "sợ tội tự sát" sao?
"Không phải tôi!!! Tôi không biết gì hết!"
"Ha ha, không phải mày..." xung quanh đều là những âm thanh thảo luận mồm năm miệng mười nhưng những lời đó đều không có tính công kích mạnh liệt như Phác Xán Liệt, "Lần đó cũng nói không phải mày làm, ha ha...Nhưng mà mày đừng quên, mày không phải chưa từng làm chuyện dơ bẩn."
"Kim Chung Đại, tôi không tin cậu."
"Từ đầu đến cuối, một chút cũng không."
"Đúng đó, lần trước là cậu hạ dược Bá Hiền sư huynh làm anh ấy mất tiếng, lần này nhất định lại là cậu."
"Viên Chủ, loại người này không phải nên giao cho Đội trinh sát xử lý sao?"
Người xem cuộc vui vĩnh viễn đều mang bộ dạng "dù sao cũng không liên lụy tới mình", nghĩ hết tất cả các loại biện pháp xấu xa, nói hết các loại ngôn ngữ thâm độc để xả hết những áp lực thường ngày của mình.
Vào những thời điểm như thế này, nói nhiều hơn một câu sẽ thoải mái hơn một phần.
"Ha ha...Đội trinh sát?" trên mặt Phác Xán Liệt toàn là phấn màu vẽ mặt Bá Vương, còn dính cả vết máu Biên Bá Hiền đỏ thẫm nhìn càng thêm đáng sợ, "Các người chẳng lẽ không biết quan hệ giữa Kim Chung Đại và Đội trưởng Đội trinh sát sao? Chính là thứ đê tiện ngày đêm phóng đãng dưới thân tình nhân của cậu ta!"
[Thứ đê tiện.]
Kim Chung Đại chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ba chữ ác độc như viên đạn xuyên thẳng qua lồng ngực cậu, đâm xuyên qua cả những kiên cường mà cậu đang có.
Xán Liệt à, thực ra em dù bị oan uổng cũng không cảm thấy khổ sở.
Em khổ sở chính là anh dùng loại từ này để mô tả em.
Em thực sự rất ti tiện sao?
Ha ha, có thể chứ.
Vì ti tiện nên mới vì anh cùng người trong lòng anh mà nằm dưới thân kẻ khác chịu khuất nhục.
Bá Hiền ơi, em nói kẻ đáng chết phải là em mới đúng, anh cứ vậy mà đi thì em làm sao tiếp tục sống đây?
Đương lúc mối quan hệ của Kim Chung Đại và Ngô Thế Huân bị phơi bày, bốn phía ngoại trừ tiếng khinh khi tăng lên thì không nghe được gì khác.
Mọi người đối với việc này trong lòng đều biết rõ, nhưng mấu chốt là nó chụp lên người ai, chỉ vì đó là Kim Chung Đại bị người người phỉ nhổ nên càng khiến người ta thêm kinh tởm.
"Viên Chủ, tôi thấy việc này cũng không liên quan đến Kim Chung Đại.
Đừng nên trách lầm người vô tội." Trịnh sư phụ nghe chuyện chạy tới, muốn giúp Kim Chung Đại giải vậy.
"Xin chỉ giáo?"
Trịnh sư phụ lượm thanh kiếm lên bỏ lại vô vỏ kiếm rối ước lượng, sau đó tay vuốt chòm râu nói, "Khi đó, tôi và Kim Chung Đại ở hậu đường kiểm kê vật phẩm cho xuất diễn hôm nay, theo tay tôi đi ra ngoài thanh kiếm đã nặng chừng đó, chỉ là không ngờ kiếm khi đó đã bị người ta đánh tráo.
Nếu như Kim Chung Đại muốn động thủ thì không cần phải đổi lại một lần nữa.
Nếu nói như vậy, chẳng phải tôi mới là tội nhân hại chết Tiểu Biên sao?"
Lý Viên Chủ cẩn thận xem xét thanh kiếm kia, như vậy xem ra lời Trịnh sư phụ nói cũng có lý.
"Đó là do cậu ta trước đó đã lén lẻn vào hậu đường đổi." vẫn có người không bỏ qua, không buông tha, tin chắc rằng Kim Chung Đại chính là hung thủ.
"Không thể nào.
Vốn dĩ những thứ này đều được sắp xếp trong phòng trang điểm, tôi thấy dạo này trời hay mưa, sợ ẩm ướt nên mấy hôm trước tôi mới phân phó cho mấy tiểu nhị đem gom toàn bộ đến hậu đường, lúc đó đều là tiểu nhị của tôi tự mình vận chuyển.
Sợ mất vật phẩm nên tôi còn khóa cửa phòng.
Nhưng ai biết bọn họ chất lộn xộn, hôm nay hậu đường lại mưa dột, tôi mới tìm bọn họ đến giúp một tay.
Hơn nữa, chìa khóa hậu đường chỉ mình tôi có, thử hỏi cậu ấy làm sao đi vô trong?" Trịnh sư phụ nhớ lại.
Kim Chung Đại không lên tiếng, cậu cảm thấy bất kỳ một chữ nào tự thanh minh cho mình đều sẽ không được ai tiếp nhận, may mà còn có Trịnh sư phụ hỗ trợ làm sáng tỏ.
"Cái đó mới kỳ lạ, thanh kiếm này tự động bị đánh tráo được sao?" Ly Viên Chủ nghe xong cũng thấy có đạo lý, nhưng cũng không thể không có kết quả.
"Viên chủ, việc cấp bách trước mắt là an táng Tiểu Biên cho đàng hoàng, cũng không thể để mọi người vây quanh thi thể cậu ấy.
Hung thủ nhất định không phải Kim Chung Đại, về phần là ai, người đang làm thì trời đang nhìn, hắn trốn không thoát đâu!"
Trịnh sư phụ mặc dù không nói rõ, nhưng ông đã tự lọc ra được người mình cảm thấy nghi ngờ nhất trong đầu rồi.
Ông chắc chắn đó là một âm mưu đen tối.
Về chuyện trước kia của Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại, ông ít nhiều cũng có nghe qua.
Nghe được kết quả này, ai ai củng cảm thấy vô cùng mất hứng.
Tất cả đều cảm thấy theo lẽ thường hết thảy nên đổ hết lên đầu kim Chung Đại, lại không nghĩ cậu có thể tránh được một kiếp này, không hiểu sao lại có thể rửa sạch tội danh.
Giống như vừa tan kịch, không còn hào hứng, một số thì giúp Lý Viên Chủ lo liệu tang sự cho Biên Bá Hiền, số còn lại thì quét dọn sân khấu nội đường đầy máu.
Sợ là sau này, không ai dám lên đây hát nữa.
Oan khuất oán khí quá nặng.
Chỉ có Phác Xán Liệt, tựa như một cái xác không hồn, không nói không ngủ, canh giữ linh đường Biên Bá Hiền liên tiếp mấy ngày.
"Bá Hiền ơi, em nhất định đang trừng phạt anh..."
"Anh biết anh sai rồi...anh không nên..."
"Em tỉnh dậy đi có được không? Anh cam đoan sẽ loại bỏ hết tất cả những tạp niệm kia mà thật tâm thật dạ yêu em..."
Như đang lẩm bẩm lời niệm chú, Phác Xán Liệt