Bình minh còn xa lạ hơn cả tình yêu, yêu còn lạnh lẽo hơn cả cái chết.
Từ sau sinh nhật, Kim Chung Đại gần như không muốn ra khỏi phòng.
Cậu biết Ngô Thế Huân ngày càng bận rộn, lại càng không muốn đi quấy rầy hắn, sợ hãi gặp phải Phác Xán Liệt lại chọc giận thần kinh người kia, bản thân sống an ổn là lối thoát tốt nhất cho cậu.
Lý Viên Chủ cho không ít con hát và Hí đồng nghỉ việc, Tiểu Ma Cô cuối cùng cũng không thực hiện được giấc mơ lên sân khấu của mình.
Lúc sắp chia tay, Kim Chung Đại đi tiễn thằng bé, thấy nó khóc hai mắt đều đẫm lệ, Kim Chung Đại mới cảm thấy vận mệnh thật quá mãnh liệt.
Muốn ở lại mà không thể mới là điều cô đơn nhất, mà cậu bây giờ đần độn u mê đợi ở nơi này không biết đến khi nào sẽ không còn chỗ đứng nữa, càng không biết tương lai mai sau ra sao.
"Tiền bối, em sẽ không từ bỏ đâu.
Mặc dù rời khỏi Thịnh Kinh, em cũng sẽ hát tiếp.
Anh cũng phải như vậy nha!" không ngờ an ủi mình lại là một đứa nhỏ đã mất đi cơ hội.
Kim Chung Đại chỉ có thể gượng cười.
Chậm rãi bước trở lại sân nhỏ, đúng lúc bắt gặp Phác Xán Liệt, không ngờ lại không nghe thấy mùi rượu trên người anh, người nhìn qua cũng khoan khoái chỉnh tề hơn nhiều.
Không biết phải đối mặt như thế nào, Kim Chung Đại hơi cúi đầu chuẩn bị đi về phía trước.
"Đứng lại!"
Giọng nói lạnh lùng của Phác Xán Liệt khiến lông tơ cậu dựng đứng cả lên, cứ vậy đứng đơ tại chỗ không thể nhúc nhích.
"Làm việc gì trái với lương tâm nên tránh tôi như vậy?" Phác Xán Liệt bóp cằm Kim Chung Đại, kéo lên một góc đủ cao để đối diện với chính mình.
"Không có...không có gì..."
Song phương trầm mặc hồi lâu, Phác Xán Liệt mới hờ hững phun ra mấy chữ.
"Ngày mốt là sinh nhật Đại sư huynh, chẳng lẽ cậu quên rồi?"
Ngoài mặt, Kim Chung Đại không lên tiếng nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Thời gian này trôi qua vô cùng hỗn loạn, ấy vậy mà đã đến sinh nhật Phác Xán Liệt.
Anh hận em đến thế, nhắc nhở như vầy là có ý gì?
Đôi mắt vừa lóe sáng bỗng chốc u ám trở lại.
"Không có ý gì khác, chẳng qua là làm một bữa tiệc nhỏ, bảo cậu đi ruống rượu mà thôi."
Lúc nói lời này, giọng nói Phác Xán Liệt thoáng run lên, không biết vì sao, rõ ràng có thể không gọi người này nhưng vẫn truyền lời cho cậu.
"Dạ, em biết rồi."
Kim Chung Đại rất sợ, ở lại thêm một chút bản thân sẽ rối loạn thêm một phần, nhanh chóng cúi đầu chạy đi.
"Vương đội...chuyện lần trước tôi nói với anh, anh cân nhắc thế nào rồi?" Đoàn Gia Tân núp trong ngực Vương Vận Phong hờn dỗi, đối phương vuốt vuốt tẩu thuốc, híp mắt như đang suy nghĩ gì đó.
"Chỉ cần có thể lôi Ngô Thế Huân xuống, công lao của cậu không thể bỏ qua, không phải chỉ là cho tên tiểu tử kia một chức vụ cỏn con thôi sao, đợi tôi làm tới Vương đội rồi cho cậu mười cái cũng không phải vấn đề."
"Vậy anh định khi nào động thủ, tôi nghe Xán Liệt nói, đám "phản cách mạng này đã mưu đồ từ lâu rồi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để đem hết bọn chúng ra tiêu diệt một lượt đó." Đoàn Gia Tân lấy được từ Phác Xán Liệt không ít cơ mật, liền đem đầu đuôi gốc ngọn báo cáo hết cho Vương Vận Phong.
"Sắp rồi, cấp trên đang thu thập tài liệu rồi, xem ra hắn cũng không thong dong được mấy ngày nữa đâu.
Nghe nói mấy ngày trước cũng đã có lệnh điều tra, hiện tại hắn ta gần như không thể rời khỏi Ngô phủ của hắn."
Đoàn Gia Tân cười lạnh.
Ngô Thế Huân này sống hay chết đều không liên quan mấy tới y, nhưng chỉ cần cái cây to này ngã, Kim Chung Đại sẽ không còn chỗ hóng mát nữa.
Đây mới là chuyện khiến y vui vẻ.
Vào sinh nhật Phác Xán Liệt, trong tiệm bày hai bàn.
Nghe ý tứ của Đoàn Gia Tân, Ngô Thế Huân đoán chừng cũng không còn mấy ngày yên ổn, trong lòng Phác Xán Liệt liền cực kỳ sảng khoái dễ chịu, dương dương tự đắc mà bắt đầu quét sạch hết thái độ chán chường trước đây.
Người Quảng Đức Lâu thấy vậy, phần đông còn cảm thấy vui vẻ vì Đại sư huynh đã vực lại được tinh thần.
Kim Chung Đại như cũ, yên lặng ngồi ở vị trí cách Phác Xán Liệt xa nhất, yên lặng gắp rau trong dĩa, lùa từng miếng cơm trắng vào trong miệng.
Cậu cất trong túi một cái hộp nhỏ, là món quà muốn tặng cho Phác Xán Liệt.
Đó, có thể là món quà sẽ khiến anh ấy hạnh phúc.
Đến lượt mới rượu, Đoàn Gia Tân giống như người chủ trì, bên cạnh Phác Xán Liệt cùng mọi người nâng ly.
Kim Chung Đại nhìn thấy liền cảm thấy rất kỳ quái, không biết quan hệ hai người này đã tốt như vậy từ lúc nào.
Hai người đi tới trước mặt Kim Chung Đại, bầu không khí thoáng có chút lúng túng.
"Chung Đại chúc Đại sư huynh sinh nhật vui vẻ, muốn gì được nấy." về phần mong muốn "sống lâu trăm tuổi" cậu đã không dám ước nữa, Biên Bá Hiền là ví dụ điển hình, nên chỉ có thể nói đơn giản là "muốn gì được nấy".
Muốn cái gì? Được cái gì?
Tâm tư Phác Xán Liệt bản thân cậu đoán không ra ư?
Không phải là muốn mình biến mất khỏi thế giới này càng sớm càng tốt sao?
Đột nhiên cảm thấy chiếc hộp gỗ trong túi quần kia cấn vào da rất đau, vội vã cạn ly rồi móc món quà ra đưa tới trước mặt Phác Xán Liệt.
"Đại sư huynh, đây là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh."
"Để tôi coi." còn chưa đưa cho Phác Xán Liệt, món quà đã bị Đoàn Gia Tân giật lấy mở ra.
"Ơ, không ngờ Tiểu sư đệ lịch sự tao nhã có khác, lương bổng bây giờ không cao mà cậu lại sẵn lòng vì Đại sư huynh của mình mà bỏ ra một khoản lớn như vậy." Đoàn Gia Tân nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong hộp, trong lòng khó chịu, miệng lưỡi cũng chua ngoa lên.
Không nghĩ tới nhìn qua còn đáng giá hơn chiếc cà-vạt kiểu Tây y tặng.
"Cái này...là món quà năm đó Tiểu Bạch sư huynh tặng em, em nghĩ Đại sư huynh có lẽ sẽ cần nó hơn.
Vẫn nên tặng nó cho người thích hợp."
Kim Chung Đại nghĩ, chỉ cần là món đồ có dính dáng đến Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đương nhiên sẽ trân trọng.
Coi như mượn danh nghĩa người đã khuất để làm anh nhớ rõ mình trong năm này, cho anh một món quà khắc sâu ấn tượng cũng coi như là an ủi trong lòng.
Nhìn đi, anh vừa nhìn thấy cái đồng hồ bỏ túi này, có thể nhớ tới em là người tặng.
Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Đoàn Gia Tân sau đó lập tức lấy lại chiếc đồng hồ, nắm chặt trong tay, nhìn chằm chằm vào gương mặt Kim Chung Đại, ánh mắt có chút phức tạp nhưng cũng không lên tiếng.
Mọi người sợ lại gây ra chuyện không thoải mái, đẩy tới đẩy lui nhao nhao nói phải tiếp tục mời rượu, lúc này mới kéo lại sự chú ý của Phác Xán Liệt.
Ăn cơm xong, Kim Chung Đại lặng lẽ rời đi, nơi này vốn không phải chỗ cậu nên ở lại lâu, không bằng thoát thân sớm một chút.
Người Quảng Đức Lâu khoảng chừng giờ Tý thì trở về, một nhóm người hò hét ầm ĩ làm Kim Chung Đại mơ màng thức giấc.
Cậu đứng dậy thắp nến, mở cửa phòng nhoài người ra