Đáng tiếc, không có nếu, chỉ có kết quả.
Ai có ngờ hôm nay người kia cũng tình cờ ăn cơm trong tiệm này, đúng là không khéo không thành sách.
Kim Chung Đại vốn dĩ trong lòng không sợ hãi, không gợn sóng bây giờ lại nổi lên nhộn nhạo.
Sắc mặt Phác Xán Liệt cũng không tốt mấy.
Chứng kiến Kim Chung Đại vẻ mặt tười cười gắp rau cho người đàn ông đối diện, nghĩ thầm cậu nhất định đang "tiếp khách", mất mác cũng phẫn hận đồng thời trỗi dậy.
Anh đứng lên, từng bước đi về phía Kim Chung Đại.
Tuy anh biết rõ, sự xuất hiện của mình cũng không thể làm gián đoạn được "tình nồng ý mật" của người trước mặt.
"Chung Đại..."
Kim Chung Đại không giương mắt lên nhìn anh.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phác Xán Liệt ngồi cách đó không xa, cậu liền thay đổi vẻ mặt như đang tìm mọi cách nịnh nọt Kim Chung Nhân.
Khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh, lạnh lẽo như băng bỗng như nước mùa xuân bị hòa tan, ào ạt tuôn chảy về phía Kim Chung Nhân, hơn nữa cậu thinh thoảng còn chủ động gắp rau cho Kim Chung Nhân khiến đối phương cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
Mãi đến lúc Kim Chung Nhân nhìn thấy Phác Xán Liệt đứng trước bàn, mới ngộ ra.
Cũng đành làm kẻ biết thời biết thế, cùng Kim Chung Đại diễn một tiết mục không chê vào đâu được, sắm vai một đôi yêu nhau, đằm thắm keo sơn.
Thấy gọi cậu "Chung Đại" cũng không nhận được phản ứng, Phác Xán Liệt lập tức sửa lại, bất đắc dĩ anh kêu cậu là "Thần nhi".
Một tiếng này khiến Kim Chung Đại ngồi có chút không yên, toàn thân nổi da gà.
Cũng không biết người này cố tinh giở trò để ứng phó với mình hay thế nào nhưng xem ra bữa cơm này nuốt không trôi nữa.
"Vị tiên sinh này có cần gì sao?"
Kim Chung Nhân lễ phép dùng khăn ướt lau miệng trước, sau đó mỉm người, ngước mắt lên nhìn Phác Xán Liệt.
"Phác trưởng quan, thật là đúng dịp.
Nếu ngài muốn cùng ngồi xuống dùng cơm, tôi có thể kêu nhân viên lấy thêm một bộ chén đũa nữa." Kim Chung Đại vẫn là mở miệng trước, làm ra vẻ như vẫn ổn, gắp bỏ vào chén Kim Chung Nhân một miếng thịt trước mặt Phác Xán Liệt, tay còn lại nắm chặt tay đối phương.
Tình hình lúc này có lẽ cũng rõ ràng rồi, Phác Xán Liệt cần gì phải tự mình chuốc thêm khổ, cắn chặt răng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lẳng lặng quay người bỏ đi.
Ánh mắt Kim Chung Đại cũng theo bóng dáng mờ dần của đối phương mà khôi phục lại vẻ lạnh lẽo ban đầu.
"Cảm ơn!"
Kim Chung Đại dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra những lời này.
"Vừa nãy, người kia...gọi anh..."Chung Đại"? Cho nên "Thần" không phải tên thật của anh à." Kim Chung Nhân cũng không cố tình mừng rỡ, chỉ là tiến thêm được một bước trong việc hiểu thêm gì đó về đối phương nên trong lòng cảm thấy có chút khoan khái, "Vậy, về sau tôi có thể gọi anh là "Chung Đại" không?"
"Không thể."
"Xem anh vừa rồi, rõ ràng là biết cười.
Cớ sao lại nhất định phải làm mặt nghiêm như vậy? Cho dù anh với người lúc nãy có thâm thù đại hận gì thì người trước mặt anh hiện giờ là tôi, cũng không cần phải mặt lạnh như vậy, huống chi tôi coi như cũng giúp anh một chuyện, chỉ hy vọng Thần tiên sinh có thể vui vẻ mà ăn một bữa cơm thôi..." Kim Chung Nhân cũng không còn thấy ngon miệng, cầm chiếc đũa chọt chọt rau trong chén, tiếp tục lầm bầm, "Tôi vốn cho rằng mình có thể cả đời không lo không nghĩ, cuối cùng nửa tháng qua đã làm tôi biết đời người gian khổ thế nào rồi.
Nếu như hôm nay không phải lại nghe anh hát một khúc, tôi chỉ sợ cảm xúc của mình cũng sắp hư mất rồi.
Tôi cũng không có ý xấu, chỉ hy vọng dùng chân thành đổi lấy chân thành mà thôi."
Kim Chung Đại có chút nghẹn lời, theo cậu biết, tuổi Kim thiếu gia so với mình nhỏ hơn một chút, nghe lời cậu ta nói xong cũng không biết nên khóc hay cười.
Thấy Kim Chung Nhân một bộ giày da, Âu phục bảnh bao, đoán chừng hẳn la người có thể làm nên chuyện lớn thế nhưng trong lời nói, từng câu từng chữ rõ ràng lại như một đứa trẻ đang làm nũng.
Chí ít, lúc bốn mắt nhìn nhau, Kim Chung Đại vẫn cảm thấy vị Kim thiếu gia này không giống những kẻ ham mê sắc dục kia.
Có thể đúng như cậu ta nói, chỉ là muốn dùng thành ý đổi lấy thành ý thôi.
Chỉ cầu ông trời đừng để tôi lại gặp lầm người.
Bởi vì vậy, biểu lộ của Kim Chung Đại cũng hòa dịu đi không ít, khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên một đường cong rất đẹp.
Toàn bộ đều rơi vào trong mắt Kim Chung Nhân.
Xem ra, những khúc mắt của đối phương với mình cũng giảm đi không ít.
"Mới nãy, cảm ơn Kim thiếu gia ra tay tương trợ."
"Không có gì, nên làm mà."
Kim Chung Nhân không dám hỏi về chuyện Phác Xán Liệt, sợ lại bị ăn canh chặn cửa.
Nhưng bữa cơm này cuối cùng cũng giúp quan hệ hai người được hóa giải không ít, cũng coi như đáng giá.
Sau khi ăn xong vốn cậu còn định tiễn Kim Chung Đại về nhưng thấy Lý Thái Dân đang đậu xe trước cửa quán cơm đợi mình, liền bỏ đi ý định.
"Như vậy, "Chung Đại" đi đường cẩn thận." Kim Chung Nhân vẫy vẫy tay với Kim Chung Đại rồi lên xe nhà mình, nhưng ánh mắt vẫn gắn lên người Kim Chung Đại, mãi cho đến khi xe quẹo vào ngã tư nhìn không thấy bóng dáng người kia nữa mới thôi.
Ha ha, đúng là một vị thiếu gia đặc biệt.
Hôm nay, Đô Khánh Tú không theo bên người, Kim Chung Đại cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Cũng không phải cậu ấy hạn chế tự do của mình, năm năm nay Kim Chung Đại biết rõ, đứa nhỏ này vì giữ lời với Ngô Thế Huân mà hết lòng hết dạ chăm sóc một kẻ không có chút quan hệ huyết thống như mình.
Nhớ khi đó, Kim Chung Đại hoàn toàn tuyệt vọng vì Phác Xán Liệt giết Ngô Thế Huân, vốn định kết liễu mình để đi theo Ngô Thế Huân, cuối cùng lại được đứa nhỏ này cứu, sau đó đem theo một ít tài sản Ngô Thế Huân lén để lại rồi đưa cậu rời khỏi Thịnh Kinh, nơi đầy rẫy thị phi.
Kim Chung Đại không thể quên được cái mũ "khắc tinh" bị người đời chụp lên, sợ mình lại làm liên lụy đến Đô Khánh Tú vô tội, trong khoảng thời gian đó cũng không ít lần cố ý nổi giận đuổi cậu ấy đi, thế nhưng từ sau khi ông nội qua đời, Đô Khánh Tú cũng chỉ còn một thân một mình cho nên chết sống đều không chịu rời khỏi Kim Chung Đại, hai người bề ngoài đều trông như chủ tớ, thế nhưng Kim Chung Đại vẫn là một con người có máu có thịt, trong lòng đã sớm coi đứa nhỏ này như người thân duy nhất trên cõi đời này rồi.
Nhưng mà, Kim Chung Đại biết rõ, là một con hát, bản thân như một đóa lục bình, hoàn toàn không biết đâu là ngày tàn, dù không còn dây dưa với những chuyện xưa người cũ kia nữa, cậu đều hy vọng mình có thể cố gắng để Đô Khánh Tú quay lại cuộc sống bình thường, thành gia lập nghiệp, không nên đi theo mình làm trễ nại nhân sinh, lãng phí thanh xuân.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng đã sắp tới cửa nhà, bước chân Kim Chung Đại cũng nhanh hơn, đột nhiên cậu bị một lực mạnh kéo vào trong một con hẻm.
Một bóng đen cao lớn phủ xuống, che khuất toàn bộ ánh sáng chiếu tới tầm mắt cậu nhưng Kim Chung Đại cũng không bối rối, mùi hương quen thuộc này khiến cậu không có lý do để sợ hãi.
"Ha...anh đúng là âm hồn bất tán."
Chỉ một câu hờ hững, lực mà đối phương đang đè lên người cậu cũng yếu dần đi một chút.
"Biết em ở gần đây, cho nên muốn tới...!thăm em." Phác Xán Liệt cảm thấy đã nhiều năm như vậy mình vẫn ăn nói vụng về, dỗ dành người khác cũng không nói được, nếu không hiểu lầm giữa hai người cũng đã không sâu như hôm nay.
"Phác trưởng quan, ngài thực sự là rảnh rỗi đến không ngờ đó.
Bây giờ, nơi nào cũng chiến tranh loạn lạc, nguy nan, ngài lại còn có thời gian thong thả "trêu hoa ghẹo nguyệt"...!tại hạ thực sự bội phục."
Chỉ có cách đem tàn độc dùng như một lá chắn mới có thể đoạn tuyệt được với hết thảy thị phi quấn quanh mà thôi.
Phác Xán Liệt, chúng ta đều thấy rõ, việc đã đến nước này, khó có thể quay đầu lại.
Vì sao anh cứ mãi chấp mê bất ngộ(1).
"Anh muốn đưa em đi gặp một người." Lời Phác Xán Liệt nói nhẹ nhàng tiến vào tai Kim Chung Đại, nếu không phải bốn bề đều bị bóng tối vây quanh không tìm thấy chút ánh