"Sĩ...!Sĩ quan....!nhà...!nhà Thần lão bản cháy rồi..."
"CHOẢNG...." chén trà vừa cầm trong tay lập tức vỡ tan nát dưới đất.
Phác Xán Liệt nhìn Kim Mân Tích thở không ra hơi vừa chạy tới, thất thần nhìn chòng chọc anh, tròng mắt như sắp rơi ra đến nơi.
Chỉ hoảng hốt trong giây lát sau đó Phác Xán Liệt tựa như mũi tên vừa rời khỏi cung, lập tức chạy về phía nhà người kia.
Đừng xảy ra chuyện.
Xin em.
Anh không thể mất em một lần nữa.
Kim Chung Đại thích yên tĩnh hơn những nơi phố xá sầm uất, cậu chọn nhà mình ở một ngõ hẻm khá vắng vẻ.
Cho nên lúc xảy ra hỏa hoạn, không có ai chú ý tới, lại đúng vào buổi tối, ven đường cũng không có mấy người đi qua.
Nếu không phải Kim Mân Tích vẫn mang lòng áy náy đối với Kim Chung Đại, lúc đến nhà tạ lỗi mới phát hiện khói đen bốc lên, chỉ sợ Kim Chung Đại thật sự đã chôn thân trong biển lửa.
Kim Mân Tích trước hết tìm một ít người ở gần đó giúp dập lửa, sau liền chạy tới báo cho Phác Xán Liệt.
Cậu nghĩ việc này để cho Phác Xán Liệt ra mặt cũng tốt, biết đâu chừng cũng có thể vì thế mà cải thiện được tình trạng giữa hai người, để Kim Chung Đại buông được những khúc mắt đối với Phác Xán Liệt.
Đợi đến lúc Phác Xán Liệt cùng Kim Mân Tích chạy tới nhà Kim Chung Đại, người cứu hỏa xung quanh ngày càng nhiều.
Đương nhiên, người vây xem cũng không ít.
"Kim tiên sinh, chúng tôi không tìm thấy Thần lão bản...!Thế lửa...!hơi lớn...còn có mấy gian phòng...không vào được..." một người hỗ trợ cứu hỏa nhìn thấy Kim Mân Tích liền nhanh chóng chạy tới nói rõ tình huống với cậu.
"Phế vật!!! Phế vật!!!" Phác Xán Liệt sốt ruột đến độ mồ hôi nhễ nhại, nhất thời tức giận, khiêng thùng gỗ nước lên xối từ đầu đến chân rồi lao vào trong biển lửa.
"Liệt ca! Cẩn thận!"
Trước mắt là màn khói dày đặc, hun đến mức Phác Xán Liệt mở mắt không ra nhưng nghĩ tới Kim Chung Đại vẫn chưa tìm được, anh không thể dừng lại.
Giữa ngọn lửa bừng bừng, anh dựa vào trực giác để lần ra phòng ngủ Kim Chung Đại.
Cửa phòng bốc cháy ở cuối cùng, Phác Xán Liệt không chút suy nghĩ liền đạp một cước, bởi vì sức gió càng khiến lửa trong phòng bốc cháy dữ dội hơn.
Phác Xán Liệt nhanh chóng vượt qua cái bàn đã bị cháy thành than, tìm kiếm Kim Chung Đại giữa khói dày đặc làm người ta mờ mắt.
Là em ấy.
Thân thể gầy gò kia đang nằm trên khoảnh đất trống, may mà là đất trống nên lửa chung quanh tạm thời vẫn chưa lan tới chỗ cậu.
A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ.
Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy nước mắt cay xè, trướng lên, gần như là run rẩy mà đỡ người đã ngất trên mặt đất dậy, sau đó ngồi xổm xuống để đưa cậu lên trên lưng mình.
Tâm tình của anh lúc này lại như thu được châu báu một lần nữa.
Cõng trên lưng, là tất cả những gì anh có.
Vốn cho rằng sẽ thuận lợi thoát khỏi biển lửa, nhưng ông trời vẫn luôn thích trêu cợt người.Lửa trên xà nhà càng cháy càng lớn, những xà gỗ bị cháy đen bắt đầu rơi xuống.
Khói đặc khiến Phác Xán Liệt không thở nổi, nhưng vì lo lắng cho người trên lưng, anh chỉ có thể gian nan tìm một đường an toàn nhất để thoát khỏi đám cháy.
Bùm!
Coong!
Mỗi một lần, anh đều suýt bị gỗ nặng đè lên người, đột nhiên cảm thấy nguy cơ Kim Chung Đại ở trên lưng bị rơi trúng càng cao hơn nên quyết định thả cậu xuống để ôm ngang cậu phía trước.
"Có ai..."
"Có ai không..."
Có lẽ vì hít vào quá nhiều khói đặc, đầu óc Phác Xán Liệt bắt đầu có chút mờ mịt, sức lực cùng ngày càng yếu đi.
Anh cố sức hét lên hy vọng người bên ngoài có thể đi vào để trợ giúp mình.Kim Mân Tích loáng thoáng nghe được tiếng anh cầu cứu, đem theo mấy người cũng đã làm ướt toàn thân chạy về phía có tiếng gọi truyền tới.
Nhìn người trong ngực như đang ngủ say, Phác Xán Liệt mỉm cười.
"Chung Đại à, nhìn dáng vẻ em an tĩnh như vầy thật tốt..." Phác Xán Liệt dùng tay khẽ vuốt nhẹ vào sống mũi cậu, rồi ho khan một tràng dài, "Khụ khụ khụ....khụ khụ...!đột nhiên anh có chút suy nghĩ ích kỷ, nếu như...! chúng ta không thoát ra được...!chết cùng một chỗ cũng coi như là ân huệ cuối cùng mà ông trời cho anh đi...!khụ khụ...!không không không...!em làm sao có thể chết ở đây được...!phải chết cũng là anh..."
Bước chân ngày càng chậm, thế nhưng lại lo lắng làm người trong ngực té xuống đất nên anh chỉ có thể một tay giữ chặt Kim Chung Đại, một tay lần tìm chỗ đá chưa bị cháy để từ từ đi về phía trước.
"Có ai không...!mau tới đây...".
ngôn tình hoàn
Giọng nói ngày càng yếu, nhưng Kim Mân Tích cùng một nhóm người vừa mới xông vào được, nhìn thấy Phác Xán Liệt đang suy yếu cùng Kim Chung Đại đang hôn mê.
"Liệt ca!" Kim Mân Tích tránh những xà lửa đang liên tục rớt xuống, cùng mấy người bên cạnh chuẩn bị đỡ hai người ra ngoài.
"Đợi...đợi...! Thế Huân...!bài...bài vị...!Thế Huân..
còn...!còn chưa..." lấy vải ướt đắp lên mũi Kim Chung Đại xong, đương lúc chuẩn bị đưa ra ngoài, cậu đột nhiên thì thào nói khẽ.
Phác Xán Liệt nghe được lời Kim Chung Đại nói.
Kim Mân Tích cũng hiểu rõ, cho nên cậu lập tức giữ Phác Xán Liệt lại.
"Liệt ca...!không được...."
"Mân Tích...!anh lấy đươc...!cậu chỉ cần đưa em ấy ra ngoài suông sẻ, trước hết đi tìm bác sĩ Trương...!anh sẽ không sao đâu..."
"Không, em không thể để cho anh chỉ vì một miếng gỗ hư của người đã mất mà quay lại chịu chết, bây giờ lửa lớn như vậy!!!" Kim Mân Tích kiên quyết nói, "Hơn nữa, món đồ đó đoán chừng cũng đã bị cháy thành tro trong lửa rồi."
"Cậu không hiểu...!đây là anh nợ em ấy..." Phác Xán Liệt cười khổ, cho dù anh hy vọng mình có thể thuận lợi đi ra, đem bài vị của Ngô Thế Huân còn nguyên vẹn, không hư tổn gì trao trả lại cho Kim Chung Đại, nhưng mà...
Ôi, đây là số mệnh.
Phác Xán Liệt anh thiếu nợ Kim Chung Đại, sớm muộn gì cũng phải trả lại.
Nếu như quả thật hy sinh, cũng coi như không thẹn với lương tâm mà có thể xuống dưới đó đối mặt với Ngô Thế Huân.
"Nếu như...!anh...!không đi ra...!cậu cũng đừng nói với Chung Đại là anh cứu em ấy.
Anh không muốn em ấy phải vướng mắc, đau khổ mà sống.
Đã hận anh thì cứ thoải mái hận cả đời đi, không muốn thấy em ấy phải vừa hận vừa day dứt mà sống tiếp...anh sẽ không an lòng đâu..." dáng vẻ tươi cười của Phác Xán Liệt biến mất trong biển lửa, mang theo tiếng thở dài của Kim Mân Tích.
"Thiếu gia...!không...!không hay rồi..."
Kim Chung Nhân thấy Lý Thái Dân tái mặt chạy vào phòng, hai tay nắm thành quyền.
"Làm sao vậy?"
"Thần lão bản...!nhà cháy rồi..."
Kim Chung Nhân đứng phắt dậy, mắt trợn tròn hỏi tiếp, "Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Ra sao rồi? Nói cho em biết đi! Mau nói cho em biết!"
"Cậu đừng vội...!nghe nói đã đưa tới bệnh viện rồi...!Để anh lấy xe đưa cậu đi..."
Xe hơi xóc nảy như tâm tình Kim Chung Nhân lúc này, phập phồng lên xuống.
Chỉ mới có mấy ngày, Kim Chung Đại đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Cậu quyết không thể ngồi đó nhìn mặc kệ.
Cậu muốn cứu Kim Chung Đại.
"Bệnh nhân chỉ là hít vào một lượng