Tuyết Yên nở nụ cười: “Yên tâm đi, ta giúp công chúa. Có điều Lương Hồng Tụ cũng ở đây, nàng ấy tất lợi hại đấy! Lê Đồng và Tuyết Yên lặng lẽ đứng sau quan sát, lúc này bầu không khí trên sân hơi kỳ quái.
Mặc dù có giọng nói lớn tiếng khen hay, nhưng rõ ràng mọi người đang hò hét, xuyên qua khe hở bức tường người, Tuyết Yên thấy người đứng ở chính giữa là Lôi Trạch. Hắn đang chìa tay, muốn luận võ với người đối diện.
Tuyết Yên nhìn người hắn khiêu chiến, chính là Giang Duệ.
Sắc mặt Giang Duệ đỏ bừng, kích động, nhưng đã bị Nhiếp Lăng Hàn giữ lại.
“Lôi tướng quân, Giang Duệ mới đến; không hiểu quy củ, xin đừng so đo với hãn.’ Nhiếp Lăng Hàn ấm giọng nói với Lôi Trạch.
“Nguyên soái, nghe nói người đi ra từ núi Mặc đều tất lợi hại, Giang thống lĩnh lại là đường chủ của Tử Y đường, chẳng lẽ Lôi Trạch không có tư cách luận bàn với Giang thống lĩnh một chút sao?” Lôi Trạch cũng không muốn kết thúc.
Nhiếp Lăng Hàn cười nhẹ một tiếng: “Nếu Lôi tướng quân đã khăng khăng muốn tỷ võ, vậy hai vị hãy biết điểm dừng.” “Yên tâm, Lôi Trạch sẽ không hại hắn đâu, chỉ là xin Nhiếp Nguyên soái đừng nhúng tay.” Khẩu khí của Lôi Trạch ẩn chứa miệt thị và ý lạnh.
Tuyết Yên thấy hơi lạ, rõ ràng Lôi Trạch làm khó Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ, vì sao lại vậy? Tính cách của Nhiếp Lăng Hàn khiêm tốn chín chắn, chẳng lẽ Giang Duệ nói câu nào không nên nói? Giang Duệ đã đứng dậy, trên mặt cũng có vẻ tức giận: ” ận: “Lôi Trạch, đừng tưởng rằng ngươi đi theo Hoàng thượng thời gian dài thì có thể muốn làm gì thì làm. Về sau ta còn nghe thấy ngươi bàn tán về Yên phi nương nương, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!” Lôï:Trạch cười khẩy: “Yên phi là eo gái của Tuyết ‘Văn Hào không sai đúng không, vì nàng ta mà tình trạng bây giờ của Ý Quý phi thê thảm cũng không sai đúng không, sao lại là ta vu hãm nàng ta được chứ?” Giang Duệ giận dữ: “Sao ngươi không nói Ý Quý phi hãm hại Yên phi như thế nào đi! Tiếp chiêu đi!” Trong lòng Tuyết Yên đã rõ, cũng phải, hậu cung và tiền triều không thể chặt đứt liên hệ.
Tình cảm của Lôi Trạch và Duệ vương đối với Nhan Hương vô cùng sâu nặng, bây giờ Lôi Trạch đổ những gì Nhan Hương gặp phải trước mắt lên đầu nàng, cho nên mới làm khó Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ.
Nhiếp Lăng Hàn và Giang Duệ đều là người của Thanh Y đường, xem như người có quan hệ với nàng, người bên ngoài đã coi bọn họ cùng một phe, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Mặc dù Nhiếp Lăng Hàn hành sự chín chắn khiêm tốn, nhưng thời gian hắn vào triều quá ngắn, không cách nào so sánh được với Lôi Trạch.
Ngoại hình của Giang Duệ và Lôi Trạch cùng một kiểu, cùng có thân hình cao lớn, có điều Lôi Trạch đen hơn to lớn hơn, Giang Duệ cao ráo trắng trẻo hơn.
Tuyết Yên không lo láng cho Giang Duệ, hản là đệ †ử quan môn của ngoại công, được ngoại công chân truyền, Tuyết Yên biết bản lĩnh của hắn.
Gió tây thổi mau, xuyên qua cánh rừng, mang theo từng đợt tiếng rít thê lương.
Kiếm sắt của Lôi Trạch đón gió vung ra, tia sáng đen nhánh nhắm thẳng đến cổ họng Giang Duệ, kiếm còn chưa tới, khí kiếm lạnh lẽo đã đâm nát gió tây! Giang Duệ lùi ra sau, rút kiếm bạc trong tay ra, bay vút lên trời, hóa thành ánh cầu vồng bao lấy kiếm sắt của Lôi Trạch.
Kiếm sắt Lôi Trạch đã đổi chiêu theo, đâm đến không hề nương tay. Giang Duệ nhìn như đã không thể lui lại được nữa, cơ thể bỗng nhiên đi lên dọc thân cây.
Tuyết Yên nhìn qua đã rõ, Giang Duệ dùng kiếm Ngân Long, chiêu dời núi lấp biển này là tuyệt chiêu của hắn, nhìn như lui lại, thực tế là tấn công.
Lôi Trạch hét dài một tiếng, người kiếm hợp nhất, kiếm khí bức người, khiến lá đỏ đầu cành bay xuống lả tả.
Giang Duệ đột nhiên giáng xuống từ trên trời, ánh bạc xoay quanh Lôi Trạch, ngay trong nháy mát đó, kiếm khí ngợp trời đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, lá phong như mưa máu còn chưa rơi xuống.
Lôi Trạch cầm kiếm đứng đó không nhúc nhích, Giang Duệ đã nhẹ nhàng đáp xuống, đứng yên đối diện Lôi Trạch.
Trên mặt hai người không hề có biểu cảm gì.
Tay Lôi Trạch chậm rãi thõng xuống! Chiếc lá phong cuối cùng rơi xuống. Khu rừng lại khôi phục yên tĩnh.
Lôi Trạch thở dài một tiếng, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.
Mặc dù trên mặt hắn vấn không có biểu cảm gì, trong mắt lại mang theo vẻ tiêu điều, chán nản nói: “Ta thua rồi!” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
Thuộc hạ bên cạnh Lôi Trạch không phục chút nào: “Đại ca, tại sao là huynh bại? Rõ ràng hai người ngang nhau mài” “Ngậm miệng, thua là thua! Tại hạ bội phực, rút lại lời vừa rồi mạo phạm Giang thống lĩnh.” Lôi Trạch ôm quyền.
“Yên tẩu tẩu, vừa rồi Giang Duệ thắng Lôi Trạch sao?” Lê Đồng hỏi.
Tuyết Yên gật đầu: “Ừm, chiêu khi nãy của Giang Duệ khống chế kiếm của Lôi Trạch trong chớp mắt, Lôi Trạch không cử động được. Cao thủ so chiêu, chỉ chậm một chớp mắt, mạng đã không còn” Lê Đồng bỗng nhiên đi lên trước, đánh mạnh một cái vào sau