Lê Hiên đưa Tuyết Yên vào giữa để bảo vệ. Hắn ngồi vững vàng trên ngựa, một chút kinh ngạc cũng không có.
Tuyết Yên nhìn xung quanh một lượt, hàng trước là Điền Minh, Cố Phàm, hai bên là Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình, phía sau là Giang Duệ và Hàn Chỉ Đào. Giang Duệ ôm Lê Đồng ngồi trên ngựa, bảo vệ phía trước kỹ càng.
Tuyết Yên có chút lo lắng. Độc mà Cố Phàm trúng phải đã được loại bỏ hoàn toàn vì vốn dĩ hắn không trúng nhiều, nhưng chất độc trong người Lôi Trạch và Hàn Chi Đào vẫn chưa được trừ hết; hai người họ bề ngoài trong như không có chuyện gì nhưng thực tế lúc này bọn họ không hề có chút sức lực nào.
Náng rút thanh kiếm Thu Thủy của mình ra, muốn lao về phía trước, nhưng Lê Hiên lườm nàng một cái: “Nàng đừng lộn xôn, lùi về sau ta!” “Lão tứ, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ” Một nam nhân mặc áo giáp bạc từ từ bước ra khỏi đám đông nói.
Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Ninh vương Lê Kiệt.
Con tuấn mã của Lê Kiệt, màu lông nâu bóng, lãm liệt oai hùng. Lúc này, hản cưỡi trên lưng ngựa, mày sắc như kiếm, dường như phía sau có thiên binh vạn mã, bọn chúng đông nghịt, không sao đếm xuể.
Đứng cùng với hắn, bên trái là phụ thân nàng Tuyết Văn Hào, bên phải là thần lữ núi Vu Chương Ly và Dương Tước, ngoài ra còn có Phạm Tỉnh.
Mưa nhỏ dần nhỏ dần, mưa phun xen vào những hạt tuyết mỏng manh nhẹ nhàng rơi xuống, lạnh lễo.
Khi cùng Lê Kiệt giao tranh ở nước Phú Lệ, Lê Hiên không hề nhìn thấy Phạm Tinh, hán vốn ehø rằng Phạm Tinh đã đi rồi.
Lê Hiên khẽ mỉm cười: “Lê Kiệt, ngươi thực sự đang trốn ở đây. Dạo gần đây ngươi cho người loan tin, lúc thì ở nước Thượng Đan, lúc thì ở nước.
Phú Lệ. Thực ra ngươi vẫn luôn trốn tại Mãn Sơn, đúng không?” “Ta ở đâu không quan trọng. Lê Hiên, chuyện giữa chúng ta cũng nên có hồi kết rồi, những gì ngươi lấy từ chỗ ta, cũng nên trả lại rồi đấy!” Lê Hiên cười khẩy: “Nực cười, cái gì của ngươi!” “Tất nhiên là giang sơn và mĩ nhân mà ngươi dùng thủ đoạn có được!” Mặt Lê Kiệt như phủ lớp sương, tròng mắt hán toát lên sự lạnh lẽo.
Ngày càng có nhiều binh sĩ bao vây lấy bọn họ, Tuyết Yên nhìn thấy mái tóc đã điểm hoa râm của phụ thân, lòng nàng quặn đau, nàng hét lên một tiếng: “Phụ thân, con là Tuyết Yên đây.” Lê Hiên đưa tay ra ngăn Tuyết Yên đang muốn xông lên phía trước: “Yên Nhi, nàng lùi lại đi.” Lê Kiệt nói to: “Yên Nhi, lại đây!” Tuyết Yên cười khẩy: “Lê Kiệt, phu quân ta là Lê Hiên!” Tuyết Văn Hào nhìn nàng, khuôn mặt ngưng lại, buông một tiếng thở dài: “Yên Nhi, con đã hồi phục kí ức rồi! Cũng tốt. Chiến trường chỉ có địch †a, ngoài ra không có gì khác, bất luận là ai đánh ai, đều không can hệ gì đến tình cảm, con hiểu chưa?” Dường như có nhát dao cứa vào tim Tuyết Yên, nàng không ngờ rằng có một ngày nàng phải gặp phụ thân trên chiến trường.
Tuyết Văn Hào tiên phong xông lên trước, tay căm ngọn giáo dài, khuôn mặt dãi dầm mưa gió đầy kiên định, cả người toát lên sát khí. Chỉ có những người đã trải qua hàng trăm trận đánh mới có được dũng khí thản nhiên đối mặt với sự sống cái chết nơi chiến trường.
Tuyết Yên nhìn bọn họ, nàng chỉ muốn khóc, tận sâu trong lòng nàng, không hề có ý chí chiến đấu.
Huynh đệ tương tàn, phụ tử chém giết, đều là bi kịch trần thế.
Lê Hiên liếc nhìn Phạm Tinh: “Phạm Tinh, ngươi thật lòng đi theo hắn rồi?” Phạm Tinh khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, một khi cung đã giương lên, mũi tên không thể thu lại được nữa.” “Tốt!” Lê Hiên gật đầu.
Nhiếp Lăng Hàn bản đạn tín hiệu lên trời, tiếng nổ vang vọng tứ phía.
Một nhóm người xông lên. Lần này, Tuyết Yên nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Lê Kiệt: “Hóa ra lão tứ sớm đã có chuẩn bị!” “Thế mới nói, người tháng sẽ không bao giờ là ngươi, trước kia không phải, hiện tại càng không phải!” Lê Hiên nói.
Sắc mặt Phạm Tinh có chút thay đổi: “Lê Hiên, không lẽ ngươi lại định lợi dụng nàng ấy lần nữa?” Lê Hiên nhìn Phạm Tinh chằm chằm: “Là ngươi luôn lợi dụng nàng ấy! Hành trình và lộ trình lên núi Mặc của ta, có phải do nàng ấy nói cho ngươi biết? Thời gian này, ngươi luôn dùng tin tình báo mà nàng ấy lấy cắp được, ngươi tưởng ta không biết sao? Phạm Tinh, ta đã tha cho ngươi một lần, †a cũng từng nói, nếu để ta gặp lại ngươi, nhất định sẽ giết ngươi! “ Lê Kiệt ngẩng đầu nhìn Lê Hiên: “Nói như vậy, là ngươi cố ý nói cho nàng ấy biết hàng trình lên núi Mặc, dụ chúng ta vào bãy? Làm sao ngươi biết ta sế phục kích ngươi?” Lê Hiên mỉm cười: “Ta nhận được tin tức, đại quân của ngươi đang trốn trên Mẫn Sơn, ta đi qua Mẫn Sơn, ngươi làm sao có thể bỏ qua cơ hội giết ta?” Lê Hiên nở một