Cả người Lê Hiên trở nên âm tàn, mạnh mẽ xông vào nội điện. Có cung nữ quỳ ở đó chặn đường, không kịp tránh, Lê Hiên đá một phát.
Mùi máu tanh ở nội điện càng nồng hơn, trong phòng gần như khiến người ta ngạt thở.
Hai chân Lê Hiên đột nhiên như nhũn ra, không dám đi qua. Hán đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không có cảm giác sợ hãi này.
Trên giường, người kia đầy máu nằm đó, Lập Hạ và Cát Tường khóc cạn nước mắt.
Người trên giường cũng thấm đẫm máu, như đượê làm từ máu vậy: Đậu Khấu và Phù Tô quỳ ở đó, không ngừng kêu gào.
Hai tay mấy ngự y đều đỏ hồng, y phục cũng đỏ một mảng. Đệm chăn trên giường đã sớm bị máu thấm ướt nhẹp. Từng giọt máu nhỏ xuống đất, khiến lòng người càng thêm khủng hoảng.
Lê Hiên lảo đảo, Dương Thụ đỡ hãn.
“Hoàng thượng, hai vị nương nương đều trúng độc, giữ không được thai nhi trong bụng…” Cả người Chu ngự y run rẩy, khuôn mặt còn khó coi hơn người chết, quỳ trên đất không ngừng dập đầu.
Lê Hiên siết chặt nắm đấm, gảng sức để mình tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn không kìm được run lên: “Người lớn thì sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” “Hoàng thượng, vi thần đang cứu chữa, thai nhỉ của Ý quý phi quá lớn, độc cũng nặng, chưa biết…” “Không cứu sống được bọn họ thì các ngươi chôn cùng đi!” Mắt Lê Hiên tối sầm lại, ngã xuống đất, †ay túm chặt một vốc máu.
Dương Thụ bật khóc: “Hoàng thượng, người phải bảo trọng, Hoàng thượng, nơi này quá máu tanh, sẽ ảnh hưởng đến Hoàng thượng, hay là ra ngoài chờ để các ngự y.an tâm chữa Bệnh:.” Không đợi Dương Thụ nói xong, Lê Hiên đứng dậy đá Dương Thụ ra ngoài.
Lê Hiên đau đớn đến cực hạn. Hản ôm lấy Tuyết Yên, thấy sắc mặt nàng trăng bệch, mát nhám chặt, cả người lạnh buốt, như không thể sống nổi…
“Trãm không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, nếu như không cứu sống được bọn họ, cả nhà các ngươi phải chôn cùng!” Hắn không biết nên nói gì, nên làm gì, hắn chỉ có thể ép ngự y.
Hân buông Tuyết Yên xuống quay sang nhìn Nhan Hương nằm trên giường. sắc mặt Nhan Hương tím tái, Đậu Khấu không ngừng lau mặt cho nàng †a.
Hắn năm lấy bàn tay lạnh buốt của Nhan Hương, †ay không ngừng run lên: “Nhan Hương, sao nàng lại ở Vong Ưu cung!” Hản nhìn thấy phần bụng nhô lên của Nhan Hương, tay không kìm được đặt lên đó. Trong khoảng thời gian nàng mang thai, hắn không còn nhìn nàng gần như thế nữa.
“Hoàng thượng, người ở đây cũng không cứu được nương nương, xin Hoàng thượng hãy tránh đi.” Chu ngự y run rẩy…
“Trúng độc gì?” Lê Hiên hỏi.
“Tức tử sương. Là một loại độc rất hiếm gặp, cho ít sẽ không trí mạng, nhưng có thể khiến tinh thần người ta hoảng hốt. Hơn nữa loại thuốc này có thể khiến chảy thai.” Chu ngự y run run nói.
Lê Hiên cắn chặt hàm răng. Kẻ nào hạ độc tàn nhãn như thết “Cố ngự y đâu, bảo hắn tới!” Lê Hiên trâm giọng nói.
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Để lại Lập Hạ và Đậu Khấu hầu hạ ở bên trong, những người khác bị gọi ra ngoài tra hỏi.
“Vì sao Ý quý phi lại ở Vong Ưu cung?” Lê Hiên hỏi.
Cả người Phù Tô run lẩy bẩy: “Hôm nay tâm trạng Ý quý phi không tốt, phi tần khác đều đi tham gia tiệc trong cung, chỉ có Hoàng hậu nương nương trong cung, Ý quý phi đi ngang qua, bèn muốn vào.
thăm Hoàng hậu nương nương…” Cát Tường ngẩng đầu trả lời: ậ nữờng và Ý quý phi uống một bình trà, ăn một chút điểm tâm: Còn đâu koã ăn gì khác.” “Trà và điểm tâm đâu?” Lê Hiên nghiêm nghị hỏi.
Cát Tường quỳ sụp xuống: “Ở chỗ ngự y ạ, bọn họ đã kiểm tra qua, trong trà có độc. Trà này được pha ở Vong Ưu cung, bình thường bọn nô tì vô cùng cẩn thận, không qua tay mấy người, không hiểu sao lại bị hạ độc, hại hai vị nương nương mất con…
Cát Tường khóc ròng.
Lê Hiên hơi nheo mắt: “Thẩm vấn kĩ càng tất cả những ai qua tay ấm trà này!” Kẻ nào dám lớn mật như thế! Dám can đảm trắng trợn hãm hại Hoàng hậu và Ý quý phi ở trong Vong Ưu cung này.
Hắn quay lại nhìn Nhan Hương nằm trên giường, Nhan Hương, trầm đã nói rất nhiều lần không muốn nàng đến Vong Ưu cung, vì sao nàng không nghe? Tất cả mọi người trong Vong Ưu cung bị khống chế, tất