Lê Hiên nhìn Nhan Hương: “Nhan Hương, trầm là hoàng đết Loại chuyện này nếu như đổi lại là người khác, trấm đã sớm diệt cửu tộc của nàng rồi. Thế nhưng trẫm thậm chí còn muốn thả nàng, để nàng đi theo Phạm Tinh! Nàng còn muốn trẫm như thế nào với nàng nữa?” Toàn thân Nhan Hương run lên.
Lê Hiên nhìn mặt Nhan Hương: “Nàng đã sớm không phải là Nhan Hương trước kia, là nàng phụ trầm! Nàng cảm nhận được ta đã biết đứa bé trong bụng của nàng không phải của ta, nàng giết con của chính mình; quả là nhãn tâm, vậy mà nàng lại giết con của ta!” Mặt Nhan Hương như tờ giấy trắng, nàng ta chậm rãi trượt xuống ghế.
“Nàng còn có gì để nói không!” Lê Hiên nghiêm nghị hỏi nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu cười buồn bã: “Có một điểm có lẽ chàng không tin, lúc ấy thiếp chỉ muốn hạ thuốc cho bản thân, thiếp không cần đứa bé này, muốn uống thuốc trong Vong Ưu cung, để mọi người tưởng rằng Tuyết Yên hại thiếp. Khi đó thiếp không nghĩ muốn hại đứa bé trong bụng nàng ta.” “Sau đó, thiếp và nàng ta ngồi ở chỗ đó uống trà, thiếp nhìn thấy người của người đang tặng đồ cho nàng ta, thiếp bị kích thích, vì sao chàng lại tốt với nàng ta như vậy, thiếp nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt nàng ta, thiếp đột nhiên thay đổi suy nghĩ, liền bỏ thuốc vào trong ấm trà, để cho nàng †a cũng uống. Giây phút đó, thiếp không ý thức được đứa bé này cũng là của chàng.” Tay Lê Hiên run rẩy: “Nhan Hương, nàng phát điên thật rồi!” “Đáng tiếc, vậy mà nàng ta lại tỉnh! Chàng có biết không, thiếp cho nàng ta uống tức tử sương, loại thuốc này gặp cỏ tình nhân trong hộ tâm đan của nàng ta sẽ biến thành một loại thuốc độc khác, thất tâm tán. Trúng thất tâm tán, đời này nàng ta đừng hòng tỉnh lại! Đây cũng là điều thiếp đột nhiên nghĩ đến khi ngồi trong Vong Ưu cung. Chỉ là đáng tiếc, thiếp quên nàng ta còn có thuốc giải độc! Tuy thuốc giải độc có thể tăng thêm dược lực của tức tử sương, nhưng lại giải được độc thất †âm tán!” Duệ vương, Bạch Thiếu Đình sau lưng Lê Hiên thở dài một hơi thật sâu.
Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày, sắc mặt nặng nề, hắn rất muốn chém nữ nhân ác độc trước mặt.
“Sau đó, thiếp và nàng ta ngồi ở chỗ đó uống trà, thiếp nhìn thấy người của người đang tặng đồ cho nàng ta, thiếp bị kích thích, vì sao chàng lại tốt với nàng ta như vậy, thiếp nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt nàng ta, thiếp đột nhiên thay đổi suy nghĩ, liền bỏ thuốc vào trong ấm trà, để cho nàng †a cũng uống. Giây phút đó, thiếp không ý thức được đứa bé này cũng là của chàng.” Tay Lê Hiên run rẩy: “Nhan Hương, nàng phát điên thật rồi!” “Đáng tiếc, vậy mà nàng ta lại tỉnh! Chàng có biết không, thiếp cho nàng ta uống tức tử sương, loại thuốc này gặp cỏ tình nhân trong hộ tâm đan của nàng ta sẽ biến thành một loại thuốc độc khác, thất tâm tán. Trúng thất tâm tán, đời này nàng †a đừng hòng tỉnh lại! Đây cũng là điều thiếp đột nhiên nghĩ đến khi ngồi trong Vong Ưu cung. Chỉ là đáng tiếc, thiếp quên nàng ta còn có thuốc giải độc! Tuy thuốc giải độc có thể tăng thêm dược lực của tức tử sương, nhưng lại giải được độc thất †âm tán!” Duệ vương, Bạch Thiếu Đình sau lưng Lê Hiên thở dài một hơi thật sâu.
Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày, sắc mặt nặng nề, hắn rất muốn chém nữ nhân ác độc trước mặt.
Bước đi hắn thất thểu, sắc mặt nặng nề.
Tự tay giết chết đồng đội đã từng cùng chiến đấu, đau lòng muốn ngạt thở.
Dương Thụ cẩn thận từng li từng tí hỏi sau lưng: “Hoàng thượng, đi Vong Ưu cung dùng bữa tối sao ạ?” Lê Hiên trầm ngâm, lúc này hắn không muốn gặp Tuyết Yên. Hắn cảm thấy có lỗi với Tuyết Yên, nếu như không phải hắn nhiều lần bao che Nhan Hương sẽ không dẫn đến cuối cùng, Nhan Hương hại chết đứa con trong bụng Tuyết Yên.
“Đi Trường Thuận cung.” Trường Thuận cung là cung điện của Uyển quý phi mới cưới.
Đậu Uyển Nhi nhìn thấy Hoàng thượng đi vào, cúi người thi lễ.
Sắc mặt Lê Hiên tái nhợt, trong lòng buồn phiền: “Uyển Nhi, trấẫm phiền muộn, không muốn nói chuyện, uống với trẫm vài chén đi.” Đậu Uyển Nhi nháy mắt một cái, lập tức có người bưng đồ ăn lên.
“Hoàng thượng, hôm nay người nếm thử mỹ thực của nước Đại Nguyệt đi.” Vong Ưu cung.
Tiểu Quý Tử vội vàng chạy về, nói với Tuyết Yên nằm trên giường: “Nương nương, tìm ra hung thủ rồi, là Ý quý phi làm!” “Cái gì? Ai nói?” Tuyết Yên hỏi.
“Hoàng thượng đã biếm Ý quý phi thành dân thường, giải vào đại lao, chỉ chờ buổi trưa ba ngày sau hành hình, phán hình bằng một chén rượu độc.
Tuyết Yên ngồi dậy: “Quả nhiên là nàng ta! Vì để hại nàng, nàng ta vứt bỏ đứa