Lê Hiên chậm rãi để ly rượu trong tay xuống, cất giọng nói: “Người đâu, lôi tất cả ma ma và tỳ nữ dạy Uyển quý phi lễ nghi trong Trường Thuận cung ra ngoài đánh bốn mươi trượng!” Sắc mặt mọi người trăng bệch.
Đậu Uyển Nhi đứng lên: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ học hỏi Hoàng hậu một chút, vì sao lại phạt người trong cung thiếp?” Lê Hiên cười nói: “Nàng là công chúa nước Đại Nguyệt, đến bây giờ còn chưa hiểu lễ tiết Đại Hưng, không rõ lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, như thế xem ra người lễ tiết dạy nàng đều là phế vật, đáng bị đánh!”
Đậu Uyển Nhi quỳ xuống: “Hoàng thượng, là thần thiếp sai rồi, tha cho bọn họ đi.” Tuyết Yên thấy tay nàng ta tại run lên. Xem ra Đậu Uyển Nhi không hiểu rõ Lê Hiên. Cách làm nhất quán của Lê Hiên là nếu như không thể giết ngươi, sẽ ra tay từ từ với người cạnh ngươi.
Tuyết Yên đứng dậy thi lễ nói: “Hôm nay là sinh nhật người, thấy máu tanh là điềm xấu, tha cho bọn họ đi.” Lê Hiên lại không đáp ứng: “Điềm xấu điềm gở cái gì, trước giờ trầm không sợ những thứ này!” Tuyết Yên gấp: “Hoàng thượng, nàng ấy nói sự thật, vì sao sợ người khác nói? Ta không để ý.
Hôm nay là sinh nhật người, mọi người đều rất hào hứng, đừng như vậy.” Tuyết Yên quay người nhìn Đậu Uyển Nhi: “Uyển quý phi, phụ thân ta chết ở trên chiến trường, phụ thân từng nói, chiến trường chỉ có địch ta, không có gì khác. Phụ thân bảo ta sống thật tốt, đừng ghi hận người giết ông ấy trên chiến trường. Ta đã sớm biết kết quả này khi gả cho Hoàng thượng rồi.” Đậu Uyển Nhí cười khẩy: “Trái tim của Hoàng hậu nương nương thật rộng lớn, đáng tiếc Uyển Nhi không làm được! Uyển Nhi không cách nào cùng giường chung gối với loại ma quỷ giết chết cha huynh mình!” Lê Hiên ném vỡ chén: “Hoàng hậu có thể không quan tâm, nhưng trãm không thể để cho Hoàng hậu của mình tùy ý bị kẻ khác lên ánđc! Dương Thụ, ngươi còn chờ gì hải” Dương Thụ nhận lệnh rời đi.
Đậu Uyển Nhi nhặt mảnh vỡ chén lên kề vào cổ: “Thả bọn họ ra, nếu không ta cũng không sống nữa!” Đôi mắt Lê Hiên càng sâu hơn: “Nàng muốn chết à, được thôi, các ngươi không ai được cản!” Hắn cười khẩy nhìn Đậu Uyển Nhi: “Nàng làm đi, tránh cho trãm ra tay sẽ phiền phức!” Không có ai biện hộ cho Đậu Uyển Nhi, cũng không ai ngăn nàng ta lại.
Tuyết Yên nói khẽ với Lê Hiên: “Nàng ấy là công chúa nước Đại Nguyệt. Hoàng thượng hãy nghĩ lại đi!” Mắt Lê Hiên nhìn về phía trước, khế giọng rói: “Chỉ có trãm mới có thể bát nạt nàng, còn đầu trãm không cho phép bất cứ ai vũ nhục nàng trước mặt mọi người!” A hoàn tên Sơn Nguyệt sau lưng Đậu Uyển Nhi sốt sắng, lao đến.
Cố Phàm đưa tay ngăn lại, nàng ta giơ tay đánh nhau với Cố Phàm. Sơn Nguyệt vô cùng liều mạng, song không phải đối thủ của Cố Phàm, Sơn Nguyệt gấp, cầm chén trên bàn ném vào Cố Phàm, chén đập vào cây cột, vụn chén văng ra bắn vào người Tuyết Yên. Mu bàn tay nàng cũng bị một mảnh vỡ đâm vào.
Tuyết Yên đưa tay ra sau lưng, Lê Hiên bát lấy, rút mảnh vỡ ra, đè vào chỗ chảy máu.
“Người đâu, tìm ngự y băng bó cho Hoàng hậu.” Con ngươi Lê Hiên lóe lên một cái.
Hắn nhìn Cố Phàm: “Phế nô tỳ này đi!” Nét mặt Cố Phàm run lên, hắn không ngờ Hoàng thượng lại cho hắn việc xấu này.
Sơn Nguyệt liều mạng phản kháng, muốn xông tới bên người Đậu Uyển Nhi.
Sơn Nguyệt sao có thể là đối thủ của Cố Phàm được.
Thấy Cố Phàm sắp tóm lấy tay Sơn Nguyệt, Tuyết ‘Yên kêu lên: “Dừng tay!” Cố Phàm dừng lại.
Tuyết Yên từng thấy Lê Hiên bao che Nhan Hương bất chấp tất cả, không ngờ lại tàn nhãn với Đậu Uyển Nhi như thế. Hắn không yêu Đậu Uyển Nhi thì sẽ tuyệt tình như thế.
Sơn Nguyệt là thị nữ Đậu Uyển Nhi mang tới từ nước Đại Nguyệt, tình cảm không bình thường.
Tuyết Yên gạt rơi mảnh sứ vỡ trong tay Đậu Uyển Nhi, quay người nói với Lê Hiên: “Tỳ nữ cứu chủ không sai! Hoàng thượng cần gì phải ra tay độc ác!” “Đậu Uyển Nhi vô lễ vũ nhục Hoàng hậu vốn đã đáng chết! Trầm vừa mới nói, đừng ai cứu nàng ta! Nô tỳ đó không hề coi lời của trẫm ra gì!” Tuyết Yên cười khẩy đến gần Lê Hiên nói: “Những gì Uyển quý phi làm với ta không bằng một phần của Nhan Hương, Nhan Hương lại vẫn sống tốt, sao nàng ấy phải chết? Nếu Hoàng thượng đã nhất định phải ra tay độc ác với người vô tội, Tuyết ‘Yên cũng không quản được! Đây vốn là chuyện Hoàng thượng thích làm mà! Thần thiếp đau đầu, Về cung trước đây.” Tuyết Yên nói xong, đầu óc choáng váng, thân thể lung lay, quay người đi.
Lê Hiên đứng vụt dậy, khuôn mặt u ám nhìn bóng lưng Tuyết Yên, miệng hơi há ra, song không hề nói gì, lại ngồi xuống.
Cố Phàm nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, còn tiếp tục không?” Lê Hiên nhìn qua Đậu Uyển Nhi và Tiêu Nhạn Quy, sắc mặt Đậu Uyển Nhi tái nhợt đứng đó, Tiêu Nhạn Quy cúi đầu nhìn trước mặt mình.
Lê Hiên chậm rãi nói: “Đương nhiên!” Đậu Uyển Nhi đau đớn, nhào tới Lê Hiên: “Khốn kiếp!” Điền Minh đã khống