Lê Kiệt không hề có ý định dừng lại.
Tuyết Yên nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy đang nằm sấp trên nóc nhà bên kia.
Bọn họ nhìn Nhiếp Lăng Hàn như nhìn thú bị nhốt.
Tuyết Yên quay đầu nhìn Lê Kiệt rồi bình tĩnh nói: “Nếu như hôm nay sư huynh ta chết ở đây, Lê Kiệt, cả ta đời sẽ không tha thứ cho ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Lúc này nàng chỉ hận mình học nghệ không tinh.
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu liếc nhìn Tuyết Yên, cuối cùng hản cũng xác định, hôm nay cho dù như thế nào hắn cũng không mang Tuyết Yên đi được, cảm giác bị thất bại chưa bao giờ có khiến lòng hắn phẫn nộ, Nhiếp Lăng Hàn hét lớn một tiếng, kiếm cùn phát ra tiếng rồng gầm thét dài, ngói lưu ly trên nóc nhà rơi ào ào xuống đất, mở ra một lỗ thủng giữa mưa tên, Nhiếp Lăng Hàn hơi xoay tròn, nhảy ra ngoài.
Tuyết Yên nhìn thấy Tiêu Nhạn Quy tức hổn hển đuổi theo.
Tuyết Yên cũng thở phào một hơi.
Không ai có thể bắt được sư huynh.
Toàn thân Tuyết Yên xụi lơ.
Lê Kiệt ôm nàng đi xuống, mở huyệt vị cho nàng, Tuyết Yên quay người vung tay vào mặt Lê Kiệt.
Hắn kinh ngạc. Hắn đã lớn như vậy, chưa bao giờ bị nữ nhân đánh như thế.
Hắn theo phản xạ có điều kiện năm chặt cổ tay Tuyết Yên, Tuyết Yên bỗng nhiên dùng đầu huých vào mặt hắn.
Hắn vung tay, quảng Tuyết Yên xuống đất.
“Người đâu, đưa nàng ấy về Lan uyển!” Hắn lạnh lùng nói một câu rồi phất tay rời đi.
Tuyết Yên bị đưa về Lan uyển.
Tiểu An và Tiểu Nhạc bưng thùng tắm tới cho Tuyết Yên, cầm y phục thay giặt tới.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta có thể tự làm.” Tuyết Yên nói.
Nàng cài cửa, cởi y phục ngâm mình trong thùng tám.
Bây giờ, nàng đã thành mồi nhử.
Lê Hiên, sắp tới đừng phái người tới nữa. Nên cho hắn biết như thế nào đây? Sư huynh đã trở về, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bây giờ nàng chỉ muốn tập trung tinh lực tìm ra thuốc giải độc Tình Nhân. Nàng muốn biết thành phần của độc Tình Nhân. Nàng tin sư phụ có thể biết.
Nhiếp Lăng Hàn trở lại phủ đệ của Bạch Thiếu Đình, trực tiếp đi gặp Lê Hiên.
“Hoàng thượng, ty chức vô dụng.” Nhiếp Lăng Hàn quỳ ở đó.
“Nàng ấy sao rồi?” Lê Hiên hỏi.
“Tạm thời không đáng lo. Có điều Ninh vương đã đề phòng, muội ấy ở trong Lan uyển của Tuyết cung, xung quanh đều là cơ quan.” Nhiếp Lăng Hàn mặc y phục thị vệ, áo bào trắng đã nhuộm thành màu đỏ.
“Bình thân đi, truyền ngự y.” Lê Hiên dìu Nhiếp Lăng Hàn dậy.
Hản không cứu được Tuyết Yên, người khác càng không thể.
Nhan Hương bưng canh tới cho Lê Hiên, Điền Minh bưng đưa cho Lê Hiên, Lê Hiên khoát tay.
Lê Hiên nhìn Nhan Hương hỏi: “Lúc trước nàng cũng ở Tuyết thành à?” Đây là lần đầu tiên Lê Hiên chủ động nói chuyện với nàng ta sau khi nàng ta trở về.
“Đúng vậy. Trong Tuyết thành cơ quan trùng điệp, người ngoài đi vào rất khó đi ra.” “Nàng biết cơ quan trong Tuyết cung không?” Lê Hiển lại hỏi.
“Biết một phần.” Nhan Hương nói.
“Nàng chuẩn bị một chút, ngày mai đi Tuyết thành với ta.” Lê Hiên phân phó.
“Cái gì, cơ thể người còn chưa khỏe, Tuyết thành rất nguy hiểm.” Nhan Hương nói.
Lê Hiên khoát khoát tay: “Lăng Hàn ở lại, người khác lui ra hết đi.” Nhan Hương và Điền Minh đều rời đi.
“Hoàng thượng, thuốc Nhan Hương cho người, tốt nhất nên thử độc rồi hãng uống.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lê Hiên hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” “Được.” Lê Hiên đồng ý.
“Ngày mai Hoàng thượng muốn đến Tuyết thành thật sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Ta muốn tạo ra bất ngờ, có lẽ còn có-cơ hội.” Lê Hiên nhíu lông mày lại.
“Thế nhưng, rõ ràng chỗ kia đã làm xong cạm bấy, ý của Tuyết Yên là mấy ngày nay không cho mọi người đi cứu muội ấy. Hơn nữa cơ thể Hoàng thượng vẫn chưa khỏe…” Nhiếp Lăng Hàn rất lo lắng.
“Trãm không muốn nàng ấy ở chỗ Lê Kiệt một khác nào.” Lê Hiên hơi híp con ngươi lại, vừa thâm sâu vừa tối.
Nhiếp Lăng Hàn hít sâu một hơi, sao hắn lại không muốn cứu nàng ra chứ. Thế nhưng bây giờ nàng lại không thể trở về.
“Cả đời này trẫm dành phần lớn thời gian tính kế người khác, hiếm người có thể tính kế trẫm.
Nhưng lần này, trẫm quả thực bị người ta mưu hại rồi.” Con ngươi Lê Hiên vừa đen vừa thâm sâu.
“Vi thần khinh địch. Tiêu Nhạn Quy rất có phong thái của Tiên Nhạn Nam.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Người bị tính kế đâu chỉ có một mình Hoàng thượng, Nhiếp Lăng Hàn cũng chưa từng chật vật như thế, thua ở một địa phương nhỏ như Tuyết thành.
Trong hoàn cảnh nhàn hạ thư thái, mọi người đều buông lỏng cảnh giác, quên bài học kinh nghiệm, thậm chí trong lòng còn có may mắn.
“Có tin Nhan Hương được không?” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt hỏi.
Lê Hiên im lặng một lát rồi nói: “Trước mắt không có cách tốt hơn.” Nhiếp Lăng Hàn nói: “Vi thần cảm thấy nàng ta sẽ không hi vọng Hoàng hậu trở về.” Lê Hiên hơi thở dài một hơi: “Trâm biết.” “Hoàng thượng, thần cũng cho rằng cứ chờ thêm một chút đi, xem ý tứ của Hoàng hậu nương nương, tạm thời muội ấy không sao. Thần cũng không hy vọng Hoàng thượng mạo hiểm, thần đã