Mọi người sửng sốt một hồi, rồi lập tức vang lên tiếng reo hò.
“Đại nguyên soái, thật đúng là cha nào con nấy mài Nhị công tử thật sự lợi hại, trắc phi An vương càng tài giỏi hiếm thấy!” Sử thừa tướng khen.
Hoàng thượng vui đến nỗi mặt nở hoa. Vừa rồi ông ta cũng bị lời của Tiêu Lưu Nguyệt chọc cho.
giận dữ, lại không thể trở mặt với một tiểu cô nương ngoại bang không hiểu chuyện.
Tuyết Yên không hổ là con gái của Trần Yên.
Hoàng thượng nghĩ tới vị kỳ nữ đó.
Trøng buổi tiệc; có người vuï thì có người buồn: Trên khuôn mặt Chu Quý phí vui cười, đáy mắt lại lạnh giá, bà ta không thích Tuyết Yên, bởi vì nàng là con gái của Trần Yên. Nàng quyến rũ, kỳ lạ, mê hoặc đàn ông như Trần Yên vậy.
Thẩm Quân và Tuyết Kỳ cười cứng ngắc, nghìn tính vạn tính, ai ngờ lại tăng thêm danh tiếng cho hai tiện chủng này! “Công chúa Lưu Nguyệt, con cháu Đại Hưng ta không tệ chứ.” Hoàng thượng cười tươi hỏi Lưu Nguyệt.
“Ngươi, tên là gì?” Lưu Nguyệt trực tiếp hỏi Tuyết Yên.
“Hồi bẩm công chúa điện hạ, tiểu nữ là con gái thứ ba của nguyên soái Tuyết Yên, cũng là trắc phi An vương” Tuyết Yên cúi người thi lễ.
“Sao ngươi có thể khiến nó nghe lời? Ngươi vừa mới thì thầm cái gì với con khỉ đó?” Lưu Nguyệt hỏi điều tất cả mọi người muốn hỏi.
“Trước kia tiểu nữ từng sống trong núi, biết nó sợ gì, chỉ dọa nó một chút thôi.” Tuyết Yên khẽ nói.
“Tuyết Trạch, Tuyết Yên, hai người có công khống chế được sơn tinh, muốn ban thưởng gì?” Hoàng thượng hỏi.
“Hoàng thượng, đây là điều bọn nhỏ phải làm, không cần ban thưởng gì đâu” Trong lòng Tuyết Văn Hạo rất vui, có điều tính cách ông ấy trầm ổn, không lộ vui giận.
“Thưởng cho Tuyết Yên và Tuyết Trạch năm ngàn lượng vàng, mười thất vải gấm, một đôi vòng tay lưu ly thải phượng, một đôi trầm cài tử phỉ bảo châu, một đôi bình ngọc dương chi. Người đâu, mang thanh Hỏa Lôi kiếm của ta ra, thưởng cho Tuyết Trạch.” Hoàng thượng vô cùng vui vẻ.
Đại nguyên soái biết cách dạy con, tăng gấp đôi bổng lộc nửa năm; trắc phi An vương có công thuần thú, thưởng cho An vương Thông Vân lệnh.
Mọi người tạ ân.
Các đại thần lại giật nảy mình lần nữa. Thông Vân lệnh là lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung, trước kia chỉ có thái tử và Ninh vương đều có một cái.
Mặc dù Tuyết Yên giữ mặt mũi cho Đại Hưng cũng không đến mức ban thưởng cho An vương Thông Vân lệnh. Xem ra tâm tư của hoàng thượng đã nghiêng về An vương.
Lê Kiệt mỉm cười chúc mừng L:ê Hiên: Lê Hiên đáp lễ. Hắn cũng không ngờ hoàng thượng sẽ ban thưởng Thông Vân lệnh cho hắn.
€ó điều vẫn còn khó nói Thông Vân lệnh này là tốt hay xấu. Tâm tư của hoàng thượng, không ai có thể đoán được.
Công chúa Lưu Nguyệt có chút tức giận, cầm roi thở phì phò đi về phía con sơn tinh.
Sơn tinh đang vui vẻ ăn lê, Lưu Nguyệt vung roi lên với nó.
Nó bị đánh kêu chít chít, lông dựng lên, khuôn mặt đỏ gay.
“Công chúa điện hạ!” Tuyết Yên đứng dậy đi đến trước mặt Lưu Nguyệt, chặn roi.
“Ngươi tránh ra! Ta muốn đánh chết con súc sinh hiếp yếu sợ mạnh này! Nó cắn chết ngựa của ta!” Lưu Nguyệt tức giận.
Tuyết Yên cảm thấy buồn cười, rõ ràng nàng ta đang giận cá chém thớt.
Mắt thấy roi của Lưu Nguyệt lại sắp đánh vào.
lồng, Tuyết Yên che ở phía trước bảo vệ sơn tinh, hứng trọn một roi của Lưu Nguyệt.
Mọi người yên ắng, một người bỗng đi tới túm lấy roi trong tay Lưu Nguyệt.
“Công chúa điện hạ, đây là nước Đại Hưng, xin công chúa bớt giận!” Là Lê Hiên.
Lê Hiên đỡ Tuyết Yên chịu một roi đang dựa vào lồng dậy.
“Lưu Nguyệt, mau nhận tội đi! Muội đánh trắc phi của An vương đấy!” Tiêu Ất Tân đi đến sau lưng em gái, kéo em gái hành lễ: “Hoàng thượng, Lưu Nguyệt không hiểu chuyện, không cẩn thận khiến trắc phi của An vương bị thương, xin hoàng thượng trách phạt.” Sắc mặt hoàng thượng sầm lại.
Tuyết Yên đứng lên nói: “Hoàng thượng, công chúa điện hạ đau lòng cho con ngựa mình, xin đừng trách tội, có điều Yên Nhi có một thỉnh cầu, có thể xin công chúa cho Yên Nhi con sơn tinh này được không? Vương gia, có thể chứ? Có thể nhận nuôi nó được không?” “Có thể.” Lê Hiên gật đầu.
Tiêu Ất Tân thấy Tuyết Yên cũng không trách tội, †hầm mừng rỡ, vừa nghe thấy Tuyết Yên nói như vậy, trả lời ñgay: “Đương nhiên có thể, Bây giờ Tuyết Yên tiểu thư có thể dẫn con súc sinh này đi.
Ngày khác Ất Tân nhất định sẽ dẫn muội muội đi An vương phủ bồi tội!” “Đứng lên hết đi, Tuyết Yên đã không trách ngươi, trẫm cũng không truy cứu nữa. Hiếm lắm mới có dịp tất cả mọi người vui vẻ. Nhan Hương, qua xem vết thương cho trắc phi đi.” Hoàng thượng không trách tội Lưu Nguyệt, hờ hững sai nữ quan sau lưng.
Thì ra nàng ấy tên là Nhan Hương. Nàng ấy cầm theo một cái hộp nhỏ, nhẹ