Tuyết Yên ghé vào bên tai Tiêu Chấn Hiên thấp giọng nói: ‘Hôm nay tỷ tỷ sẽ dạy đệ nhanh chóng bắn trúng hồng tâm như thế nào, nhưng tỷ tỷ có một điều kiện, đệ đừng nói chuyện đệ quen tỷ tỷ cho cô cô đệ hoặc là những người khác, bởi vì bây giờ tỷ tỷ lén chạy đến đây đó.” “Biết rồi, đệ nhất định sẽ giữ bí mật!” Tiêu Chấn Hiên nghe thấy Tuyết Yên nói lén chạy đến, trong nháy mắt mắt sáng lên.
“Đệ luyện bao lâu rồi?” Tuyết Yên hỏi cậu.
“Gần một tháng rồi.” “Ngươi tới phòng bếp xin một éon gà sống tới đây.’ Tuyết Yên ra lệnh cho một thị vệ.
Thị vệ vâng lệnh rời đi.
“Tỷ tỷ, cần gà làm gì?” “Luyện tập chứ sao, nói cho đệ biết, khi còn bé tỷ tỷ luyện tập bắn lợn rừng, luyện được bách phát bách trúng đấy!” “Thật sao?” “Đương nhiên là thật. Đệ ở đâu vậy? Tỷ tỷ tới đây nhiều ngày như vậy sao mãi không thấy đệ?” Tuyết Yên lơ đãng hỏi cậu.
“Trong Bích Tiêu cung của cô cô, ở Hồng Ninh uyển ngay cạnh cô cô.” “A, có phải bình thường cô cô đệ không cho đệ đi ra không?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, có điều buổi sáng cách ngày đệ có thể đến đây luyện cưỡi ngựa bắn tên.” Tiêu Chấn Hiên nói tất tần tật cho Tuyết Yên.
Tuyết Yên gật đầu.
Thị vệ mang đến con gà trống đỏ. Tuyết Yên bảo thị vệ thả gà, để Tiêu Chấn Hiên đuổi teo sáu bắn chân gà trống. Tiêu Chấn Hiên chạy hai vòng liền tiếp cũng không bản trúng, Tuyết Yên đi theo sau cậu, tay nắm tay dạy cậu, cuối cùng cũng bắn trúng đùi gà trống vào vòng thứ ba.
“Bây giờ đệ hãy dựa theo cách tỷ tỷ dạy đệ, đi bắn hồng tâm thử xem.” Tuyết Yên nói với Tiêu Chấn Hiên.
Đứa bé đầy hào hứng chạy tới, kéo cung bắn tên, dùng hết sức, bắn trúng hồng tâm.
Nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của cậu, Tuyết Yên vỗ vỗ bờ vai cậu: “Tốt lám, đệ đúng là thông minh, trẻ nhỏ dễ dạy! Tỷ phải đi về rồi. Muộn nữa sẽ bị mắng mất.” “Tỷ, tỷ ở đâu vậy?” Tiêu Chấn Hiên hỏi.
“Lan uyển.” “Đệ có thể đi tìm tỷ không?” Tiêu Chấn Hiên lập tức thấy thích nàng.
“Có thể, nhưng đệ phải âm thầm thôi, nếu bị phát hiện tỷ sẽ bị mắng mất.” Tuyết Yên đáng thương nói.
“Được, đệ sẽ lén đi tìm tỷ.’ Tiêu Chấn Hiên lưu luyến nhìn Tuỷết Yên rời đi: Tuyết Yên có chút áy náy. Nàng tiếp cận đứa bé này chỉ vì muốn biết chút chuyện của Tiêu Nhạn Quy, còn có chuyện liên quan tới Tuyết thành.
Tuyết Yên trở lại Lan uyển, cho Tiểu An uống thuốc giải, Tiểu An tỉnh lại khóc nói: “Tiểu thư như này còn không bằng giết nô tỳ đi, vương gia dặn nô tỳ lúc nào cũng phải đi theo sau lưng tiểu thư.
Tiểu thư ra ngoài một mình lâu như vậy, nếu như vương gia biết mà trách tội, chắc chân nô tỳ không sống được.” Tuyết Yên cười: “Vương gia hỏi ngươi thì ngươi cứ ăn ngay nói thật. Có điều sau này, ta cho phép ngươi đi theo ta, nhưng nếu như ta không cho phép ngươi đi theo, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc, nếu không, ta sẽ giết ngươi.” Tiểu An bị dọa lập tức quỳ xuống: “Tiểu thư, nếu tiểu thư cảm thấy có một số lúc không cho phép.
nô tỳ đi theo, hãy cho nô tỳ uống thuốc luôn đi…” Gần đây Tuyết Yên thường xuyên đi tới quân doanh huấn luyện quân Tuyết gia. Trình độ công phu của nàng bình thường, nhưng có một số cách dụng binh bày trận và kế vặt, còn dạy mọi người rất nhiều phương pháp tự vệ.
Thỉnh thoảng Lê Kiệt sẽ đến phòng nàng dùng bữa, song chỉ dừng ở đó mà thôi.
Nhưng có một đêm, nửa đêm, Tuyết Yên tỉnh lại trong mơ màng, cảm giác lạnh lẽo đánh thức nàng, nàng mở mắt ra, thấy có người đứng bên giường nhìn nàng.
Nàng bỗng ngồi bật dậy, không chờ nàng la lên, người đó đã lập tức nói: “Là ta. Đừng sợ.” Là Lê Kiệt.
“Vương gia thích đến phòng của người khác lúc nửa đêm sao?” Tuyết Yên nghĩ hắn và Lê Hiên không hổ là huynh đệ, đều thích lặng lẽ vào phòng người khác lúc nửa đêm.
Lê Kiệt cúi người xuống ghé lại gần mặt Tuyết Yên, tay nắm cằm Tuyết Yên, thấp giọng nói: ‘Bản vương chỉ từng tới phòng nàng lúc nửa đêm.
Tuyết Yên, nàng vốn nên là thê tử của bản vương, bất kể kiếp trước, kiếp trước nữa, hay là kiếp này.” Tuyết Yên sửng sốt: “Có ý gì? Kiếp trước, kiếp trước nữa?” Nàng ngửi thấy mùi rượu hoa hồng rất nồng, chẳng lẽ Lê Kiệt có trí nhớ của kiếp trước giống