Tuyết thành là nơi tốt. Thế nhưng Lê Kiệt rõ ràng đã không thủ được nữa.
Tình cảm của hắn với Tuyết thành không giống Tiêu Nhạn Quy.
Tuyết thành có kiến trúc và con người phồn hoa nhất, có lầu tháp hùng vĩ nhất, cung điện xa hoa nhất, thế nhưng nó lại ở giữa nước Đại Nguyệt và nước Đại Hạ, đã định trước rằng tòa thành trước mắt này sẽ không thuộc về hắn.
Đại Nguyệt và Đại Hạ đã lệ thuộc vào Đại Hưng, Lê Hiên dẫn theo trọng binh tấn công Tuyết thành, nhất định phải có được.
Đương nhiên, quân cờ chân chính của Lê Kiệt cũng không ở Tuyết thành.
Ngay tại năm ngày trước, khi đội ngũ của Lê Hiên vừa tới xung quanh Tuyết thành, hắn đã bí mật phái trọng binh tấn công nước Thiên Đảo. Hắn muốn chiếm nước Thiên Đảo và nước Phú Lệ.
Hôm nay cũng là thời gian bọn họ tấn công toàn diện nước Thiên Đảo.
Hắn muốn dùng Tuyết thành để kiềm chế Lê Hiên, mà Tuyết Yên càng là thẻ bài quan trọng.
Hắn quả thực chung tình với Tuyết Yên, hắn cho răng, hắn vẫn luôn khinh thường nữ nhi tình trường, thế nhưng ngoại trừ Tuyết Yên. Bởi vì Tuyết Yên, đôi khi hắn ngu xuẩn giống như kẻ ngu Vậy.
Nhưng hắn yêu thiên hạ hơn. Thiên hạ, mỹ nhân, hắn luôn cho rằng đó là một thể.
Quân đội chủ lực của Lê Hiên ở Tuyết thành.
Lê Hiên nhìn Lê Kiệt mặc chiến bào màu bạc và Tuyết Yên đội mũ che màu xanh lam trên tường thành, bọn họ đứng trên tường thành làm bằng gạch lưu ly màu đỏ, như một đôi người ngọc.
Lê Kiệt chỉnh sửa y phục chõ Tuyết Yên, Tuyết Yên ngẩng mặt nói chuyện với hắn.
Tim Lê Hiên đau nhói một trận, vô số đêm không ngủ được, hắn luôn luôn mơ thấy trên người nàng đeo xiềng xích, bị Lê Kiệt giam trong nhà ngục, mơ thấy nàng không có cơm ăn, hai tay nắm lấy hàng rào sắt của đại lao, mòn mỏi ngóng trông hắn đi cứu nàng.
Cho nên, trận chiến này, hắn chưa bao giờ phí sức như thế. Trận chiến này, hắn chỉ có thể thắng! Thế nhưng khuôn mặt trắng như tuyết, làn môi đỏ kiều diễm của nàng đều đang nói cho hắn biết, nàng sống rất tốt! Trong lồng ngực Lê Hiên bùng lên ngọn lửa hừng hực, hơn nữa ngọn lửa này từ trong lòng lan ra toàn thân, cuối cùng hội tụ ở trong mắt, gần như muốn phun ra lửa.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng, sau khi công thành phải có một người đi cứu nàng ấy!” Lê Hiên cười khẩy: “Ngươi nhìn dáng vẻ nàng ấy kìa, hình như không cần chúng ta cứu nàng ấy!” Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng hi vọng nhìn thấy một Hoàng hậu như thế nàø? Thời gian dài như vậy, chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy có lễ nàng ấy phải luôn bị Ninh vương giam giữ sao? Người hi vọng nhìn thấy nàng ấy chật vật, vết thương đầy người sao?” Ngữ khí Nhiếp Lăng Hàn lãnh đạm.
Hản hiểu được trong lòng Tuyết Yên có nỗi khổ và tủi thân không nói nên lời, nàng không nên bị Lê Hiên hiểu lầm, giữa bọn họ nên tín nhiệm lẫn nhau.
Lê Hiên thở dồn dập, không nói thêm gì nữa, đúng vậy, chẳng lẽ ta thật sự hi vọng nhìn thấy nàng ấy thương tích chồng chất sao? Tiêu Nhạn Quy cũng đứng trên cổng thành nhìn xuống dưới thành.
Hôm qua, bọn họ toàn lực phản kích, đội ngũ của Lê Hiên cũng không tiến công cường thế, có điều thay nhau dùng mũi tên lửa và đạn pháo công kích Tuyết thành, hơn nữa còn đốt kho lương thảo của bọn họ. Hôm nay hắn sẽ dùng chiến thuật gì đây? Trước khi gả cho Lê Hiên, nàng ta đã từng nghiên cứu hắn mấy ngày mấy đêm, vốn cho rằng mình đã biết niềm vui nỗi buồn của hắn, về sau thật sự sống cùng hắn mới biết được, hắn không hề giống truyền thuyết bên ngoài.
Thực ra hắn không hề đa tình, thậm chí còn chung tình. Tin đồn hán háo sắc chỉ là hân tung hỏa mù mà thôi. Hắn cũng không dịu dàng với người khác, nàng ta đã tận mắt thấy hắn tuyệt tình với Đậu Uyển Nhi.
Nhưng hắn lại quả thực dịu dàng đa tình, hắn cưng chiều Tuyết Yên, phóng túng với Nhan Hương.
Cho nên, nàng ta hoàn toàn không hiểu hắn. Nàng †a hận hắn, hận hắn từ tận xương tủy.
Bây giờ, nàng ta muốn gặp hắn trong chiến tranh.
Nàng ta đã giấu con trai của đại ca đi, cửa vào mỏ vàng đã bị bịt kín, toàn bộ người biết đã bị nàng ta đưa đi. Nàng ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc xấu nhất, nàng ta còn e ngại cái gì? Nhưng vì sao nàng ta lại bất an như vậy? Bầu trời đen kịt, không khí vô cùng ngột ngạt, dường như sắp mưa, cuồng phong cuốn lá cây và hòn đá xoay một vòng trên mặt đất, cây cối lay động mãnh liệt phù hợp với tình hình, dường như muốn gãy làm đôi.
Tiêu Nhạn Quy cảnh giác nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ ở đây khiến nàng ta cảm thấy không an †oàn, loại cảm giác mãnh liệt khiến người ta ngạt thở Kia khiến nàng †a rất muốn đánh trận, phân thẳng bại ngay lập tức! Nhưng vào lúc này, một tiếng hét to lập tức phá vỡ thế giằng co ngột ngạt, tiếng tên nỏ phóng vèo vèo tới! Mà trên cây cao và tường rào hai bên, trên cáng cứu thương đặt thi thể, trong khe cống ngầm, dưới cây cột, tất cả những nơi tối tăm, sát tinh