Tuyết Yên vui đến phát khóc. Sư huynh tìm được
sư phụ thật rồi, hơn nữa sư phụ lại hiểu biết chính
xác thuốc giải độc Tình Nhân.
Phải đánh giá tỉ mỉ mới phát hiện ra độc Tình
Nhân quả thực là thuốc rất tàn nhẫn.
Chế tạo độc Tình Nhân cần vĩnh viễn không quên,
cho dù sau này ngươi muốn quên người này cũng
không thể, Nhan Hương sẽ vĩnh viễn không bao
giờ quên mọi chuyện về nàng ấy và Lê Hiên, cho
dù kết cục như thế nào.
Mà thuốc dẫn giải lại là ký ức tình yêu, nói cụ
thể là cần quên đi tất cả tình yêu với người kia,
như vậy nàng làm thuốc giải, giúp Lê Hiên giải
độc, nhưng sẽ quên hán, quên đi tất cả tình yêu
say đảm với hản.
Ghi nhớ là thuốc, quên lại là thuốc giải.
Quả nhiên hàm chứa sự huyền diệu.
Về mặt tình cảm, đôi khi quên lại nhân từ hơn ghi
nhớ.
Thế nhưng nàng sẽ cam tâm sao? Sẽ cam tâm
quên đi tất cả mọi chuyện với Lê Hiên sao? Như
bây giờ có phải tốt hơn một chút hay không, ít
nhất còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.
Nếu như quên đi mọi chuyện với hắn, nàng còn có
thể yêu hân một lần nữa không? Sẽ còn muốn dây
dưa với hân không? Lê Hiên uống thuốc giải, sẽ
không chịu sự khống chế của Nhan Hương nữa,
thế nhưng nàng và Lê Hiên có thể trở lại lúc ban
đầu được sao?
Tuyết Yên rơi vào trầm tư.
Làm thuốc giải, từ đó quên Lê Hiên, thế nhưng Lê
Hiên sẽ quên nàng sao? Vậy có phải người còn
nhớ cũng sẽ rất đau khổ hay không?
Đứa bé phải làm sao đây? Quên Lê Hiên và tình
yêu của mình sống trong cung này, chẳng phải là
tất khó khăn sao2
Hoặc là mang theo ký ức về hán rồi cứ đi như vậy,
để hân lại cho Nhan Hương, có lẽ, không có nàng,
hắn và Nhan Hương sẽ sống rất tốt? Rốt cuộc một
đời người phải trải qua bao nhiêu khảo nghiệm
mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính?
Mạnh Bà là ai? Mạnh Bà trên núi Tử Vi sao?
Chẳng lẽ là vị thầy thuốc bà bà họ Mạnh trên núi
Tử Vi? Hay là vị cô cô thần tiên kia?
Tuyết Yên trần trọc, suy nghĩ ngổn ngang.
Vừa qua buổi trưa ngày hôm sau, Dương Thụ đến:
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng bảo.
nương nương đến Cổ Hoa hiên một chuyến, đại
tướng quân Khải Toàn trở về.”
“Giang Duệ trở về rồi!” Tuyết Yên cười.
Nàng bảo Lập Hạ thay quần áo cho nàng, khoác
một chiếc áo choàng nhung tơ màu xanh lá cây,
chỉ dùng trâm bạc cài tóc, vội vàng chạy tới Cổ
Hoa hiên.
“Nương nương, bây giờ nương nương mang thai,
chậm một chút, chậm một chút thôi.” Lập Hạ hét
lớn.
Chưa đi đến cửa Cổ Hoa hiên đã nghe thấy tiếng
cười nói bên trong.
Vào gian phòng, bên trong rất náo nhiệt, Duệ
vương, träc phi Trân Châu của Duệ vương, Hàn Chi
Đào, phu nhân Nhạc Chỉ Nhược của Hàn Chi Đào
đều ở đó, Lê Đồng cũng ở đó.
Lê Hiên ngồi ở giữa, vị trí bên cạnh trống không,
Nhan Hương ngồi dưới tay hắn.
Mọi người thấy nàng vào cửa liền đứng dậy hành
lễ với nàng, Tuyết Yên đáp lễ, nhìn thấy Giang Duệ
ngồi dưới tay Hàn Chi Đào.
Giang Duệ đen đi một chút, căm lún phún râu
xanh.
Tuyết Yên ngồi xuống bên cạnh Lê Hiên.
Bầu không khí lúc đầu vô cùng náo nhiệt, sau khi
nàng đi vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
“Yên tẩu tẩu, sắc mặt tẩu không tốt, gần đây ngủ
không ngon sao?” Lê Đồng hỏi.
Đêm qua Tuyết Yên gần như cả đêm không ngủ,
mắt xanh xao, khóe mắt cũng hẵn lên.
Gần đây Tuyết Yên ở vào trạng thái nửa cấm túc,
không ai đi thăm nàng, từ lần trước tìm Lê Đồng
không có kết quả, nàng cũng chưa từng đi đến
cung khác.
Rất lâu rồi mọi người không thấy nàng, hôm nay
thấy nàng tiều tụy như thế thì trong lòng thổn
thức, đặc biệt là Lê Đồng và Trân Châu.
Giang Duệ nghiêng mặt liếc nhìn Tuyết Yên.
Tuyết Yên vội nói: “Vẫn ổn, thỉnh thoảng ngủ
không được ngon. Hôm nay tất cả mọi người đều
ở đây, có chuyện gì sao?”
Lê Hiên nói: “Hôm nay ở triều đường trãm ban hôn
công chúa Lê Đồng cho đại tướng quân Khải
Toàn, mười tám tháng sau thành hôn. Giang Duệ
vốn là người của Thanh Y đường, trong nhà cũng
không có người thân gì, nàng giúp hán chuẩn bị
một chút đi.”
“Vâng.” Tuyết Yên mừng rỡ nhìn Lê Đồng và Giang
Duệ.
“Hoàng huynh, bây giờ ta có thể đi tìm Yên tẩu tẩu
bất cứ lúc nào sao?”
Lê Hiên liếc nhìn nàng ấy, Lê Đồng lập tức im
miệng.
Tuyết Yên hiểu, bây giờ Lê Hiện làm vậy là để cho
Giang Duệ nhìn: Trong lòng nàng không khỏi có
chút thê lương.
Tiếp tục như vậy nữa, nàng và Lê Hiên sẽ càng
ngày càng đi xa, bụng nàng không lớn lắm, nhưng
có thể sờ được bằng tay. Về sau bụng sẽ càng
ngày càng lớn, nếu như Lê Hiên cảm thấy đây
không phải cốt nhục của hán, nhìn nàng sẽ càng
hận nàng hơn.
“Hoàng thượng, trước khi thành hôn vi thần muốn
về núi Mặc một chuyến.” Giang Duệ nói.
“Được, ngươi nên về xem một chút, dù sao ngươi
cũng lớn lên ở núi Mặc.” Lê Hiên nói.
Giang Duệ nhìn Tuyết Yên: “Không biết Hoàng hậu
nương nương có thứ gì cần mang không?” Thực
ra Giang Duệ muốn đưa Tuyết Yên cùng về núi
Mặc.
Tuyết Yên nhìn Lê Hiên: “Thiếp muốn về núi Mặc
cùng hắn, Hoàng thượng có thể chấp thuận
không?”
“Hoàng hậu có thai, không thể bôn ba thời gian
dài.” Lê Hiên không đồng ý.
Tuyết Yên không tiếp tục kiên trì nữa, nàng vốn
muốn mượn cơ hội này để đi tới núi Tử Vi.
Cho dù kết cục như thế nào, nàng muốn cho Lê
Hiên thoát khỏi sự khống chế của Nhan Hương,
cho dù nàng quên hản, hoặc là hán