“Ngươi là ai, buông nàng ấy ra!” Tuyết Yên cảm nhận được sự bối rối của hán.
Lê Hiên nhìn thoáng qua Nhan Hương, đột nhiên nói: “Tuệ Nhi, đừng sợ.” Điền Minh, Cố Phàm và Dương Thạc đứng vây quanh sau lưng tên áo đen.
“Thả Tuệ phu nhân ra, nếu không ngươi không thể sống sót rời khỏi nơi này đâu.” Giọng Lê Hiên lạnh lùng.
Tuyết Yên hiểu rõ, hắn đang che giấu thân phận của Nhan Hương. Đã là lúc này mà hắn vẫn còn có thể nghĩ đến việc che giấu thân phận của nàng †1a.
“Điền Minh, mang Yên phu nhân về!” Lê Hiên buông Tuyết Yên ra.
Cơ thể tên bịt mặt đột nhiên giật giật, nhìn về phía Tuyết Yên: “Ta có thể thả nàng ta, nhưng phải dùng Yên phu nhân của ngươi để trao đổi!” Giọng hắn khàn khàn âm trầm.
Trái tim Tuyết Yên run lên.
Tuyết Yên đứng bên cạnh Lê Hiên, nhìn thấy hắn giữ chặt nàng lần nữa.
“Có thể.” Giọng hắn nhàn nhạt, không chút do dự.
Nước mắt của Tuyết Yên rơi xuống.
“Vừa rồi ngươi nên giết ta luôn đi!” Tay chân Tuyết Yên lạnh buốt, hơi lạnh thấm vào đáy lòng.
Hắn dịu dàng lau mặt cho nàng ở phòng ngủ của hắn, để lại trên trán nàng một nụ hôn nhẹ lành lạnh. Bây giờ hắn lại không chút do dự dùng nàng để đổi lấy người trong lòng hản.
Hắn nắm chặt nàng, thuận thế đẩy đi, đẩy nàng vào tay tên bịt mặt. Tên bịt mặt bỏ Nhan Hương ra, đưa tay đón lấy nàng.
Lê Hiên lại đưa tay lùi về, dường như muốn kéõ nàng trở về.
Tay trái hắn túm lấy Nhan Hương, tay phải kéo Tuyết Yên.
Tên bịt mặt kia không phải người bình thường, vèo một cái nhấc Tuyết Yên lên nhảy ra ngoài.
Hòm thuốc trong tay Tuyết Yên rơi bộp xuống đất.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm Lê Hiên, dù hai mắt đẫm lệ đã mơ hồ. Không ngờ hắn lại bỏ nàng.
“Đưa Tuệ phu nhân đi!” Lê Hiên dặn Dương Thạc.
Tên bịt mặt kẹp Tuyết Yên nhảy lên trên đỉnh.
Lê Hiên và đám người đuổi theo.
Tuyết Yên không phản kháng chút nào. Lúc này nàng cam tâm tình nguyện đi theo tên bịt mặt.
Vết thương vừa mới băng bó bị nứt ra.
Khinh công của tên bịt mặt vô cùng tốt, mang theo nàng đi trên nóc nhà như giẫm lên đất bằng.
Lê Hiên cản phía trước; “Buông nàng ấy ral” Điền Minh và Cố Phàm xông tới, bọn họ đều là cao thủ hạng một.
Tên bịt mặt đè kiếm vào cô Tuyết Yên: “Nếu còn đi lên một bước, ta sẽ lập tức giết nàng!” “Ha ha, ngươi dùng ta để uy hiếp hắn à? Vô dụng thôi! Hắn sẽ không để ý sống chết của ta đâu.
Vừa rồi hắn còn muốn giết ta đấy.” Tuyết Yên nở nụ cười.
“Ta biết ngươi. Nếu ta biết ngươi, có phải ngươi sẽ giết ta không?” Tuyết Yên thực sự biết hắn.
Ngày đầu tiên nàng từ núi Mặc trở lại Vân Thành đã bị người bắt cóc, người bắt cóc nàng chính là hắn, Hồ Phi.
“Câm miệng!” Nam nhân không nói gì nữa.
“Ngươi giết ta đi, ta thật sự biết ngươi. Ngươi mà không giết ta, ta sẽ vạch trần ngươi, ngươi sẽ liên lụy đến người khác, cho nên, giết ta đi.” Tuyết Yên thật sự muốn chết.
Lần này tên bịt mặt nghiêm túc nhìn nàng.
“Nam nhân đó là phu quân của ta, hắn là phu quân của ta.” Tuyết Yên đưa tay chỉ Lê Hiên, cười hai mát ngập lệ.
“Hán không chút do dự dùng ta để trao đổi người trong lòng hắn. Vừa rồi ta còn cứu hắn. Càng đáng buồn hơn là ta lại phát hiện ta yêu hắn. Yêu nam nhân muốn giết ta! Có phải ta rất ngu ngốc không? Giống như ngươi vậy, ngươi cũng rất ngốc…” “Ngươi câm miệng lại!” Tên bịt mặt bổ một chưởng vào người Tuyết Yên, Tuyết Yên hôn mê bất tỉnh.
Đáy mắt Điền Minh mờ mịt, hắn cảm thấy Tuyết Yên rất đáng thương.
Lê Hiên chau mày, mắt đen như băng lạnh. Hắn giơ kiếm xông lên.
Tên bịt mặt ném một quả bom khói, vung ngân châm ra, đã không thấy hắn đâu nữa.
Đáy mắt Điền Minh tóe lửa: “Gia, khẳng định là Ninh vương làm!” “Là người của Ninh vương phủ, nhưng không nhất định là Ninh vương. Tuyết Yên nói quen biết người này, ta nhìn thân thủ của hắn chắc hản là kiếm hiệp Hồ Phỉ. Nếu ta đoán không sai, người cướp Tuyết Yên đi là Tuyết Kỳ.” “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau đi tìm thôi!” Điền Minh gấp gáp.
“Tại sao Tuyết Kỳ lại muốn cướp Tuyết Yên đi?” Lê Hiên nhẹ giọng hỏi.
Bên tai hắn văng vắng lời của Tuyết Yên: “Nam nhân đó, hắn là phu quân của ta”, “Ta yêu nam nhân muốn giết ta…” Bên môi Lê Hiên thấm ra máu.
Điền Minh kinh hãi: “Gia, cơ thể ngài còn chưa tốt, Yên phu nhân cũng đã nói, bây giờ ngài không thể hoạt động mạnh được.” Lê Hiên chau mày, mắt đen như băng lạnh. Hắn giơ kiếm xông lên.
Tên bịt mặt ném một quả bom khói, vung ngân châm ra, đã không thấy hắn đâu nữa.
Đáy mắt Điền Minh tóe lửa: “Gia, khẳng định là Ninh vương làm!” “Là người của Ninh vương phủ, nhưng không nhất định là Ninh vương. Tuyết Yên nói quen biết người này, ta nhìn thân thủ của hắn chắc hản là kiếm hiệp Hồ Phỉ. Nếu ta đoán không sai, người cướp Tuyết Yên đi là Tuyết Kỳ.” “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau đi tìm thôi! Điền Minh gấp gáp.
“Tại sao Tuyết Kỳ lại muốn cướp Tuyết Yên đi?” Lê Hiên nhẹ giọng hỏi.
Bên tai hắn văng vắng lời của Tuyết Yên: “Nam nhân đó, hắn là phu quân của ta”, “Ta yêu nam nhân muốn giết ta…” Bên môi Lê Hiên thấm ra máu.
Điền Minh kinh hãi: “Gia, cơ thể ngài còn chưa tốt, Yên phu nhân cũng đã nói, bây giờ ngài không thể hoạt động mạnh được.” nhất định tìm được nàng ấy. Điền Minh, lấy hòm thuốc của Tuyết Yên đưa cho a hoàn này đem về.” Lập Hạ cầm hòm thuốc, như chợt nhớ đến điều