Tuyết Yên lại được khôi phục vị phân
Hoàng hậu. Lê Hiên gạt bỏ tất cả lời đồn
không thật về nàng.
Nàng vì giải độc cho Hoàng thượng nên
bây giờ mới hôn mê bất tỉnh. Nàng lại
cứu được Hoàng thượng lần nữa.
Nàng không còn là kẻ phản quốc người
người căm hận. Ngược lại, khi tấn công
Tuyết thành, nàng cung cấp bản đồ, lập
được công.
Nhan Hương vẫn là Ý phi, có điều ở lãnh
cung.
Lê Hiên mỗi ngày xử lý chuyện trên triều
đình xong sẽ vội vã trở lại Lâm Hoa
điện.
Tuyết Yên vẫn chìm trong hôn mê suốt.
Mỗi ngày tắm rửa xong hắn sẽ ôm Tuyết
Yên, nói chuyện bên tai Tuyết Yên, thủ
thỉ những lời tình tứ chỉ họ mới biết.
Hôm đó, Tuyết Yên bị Mạnh cô cô lấy đi
một phần ký ức. Trong mông lung, nàng
nhìn thấy Mạnh cô cô vẫy tay với nàng.
Tuyết Yên đi theo nàng ấy, Mạnh cô cô
đi ở phía trước không xa không gần,
thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tuyết Yên, đi
qua một dải hoa Dẫn Hồn trắng, Tuyết
Yên đứng đó.
Nhiều hoa Dẫn Hồn như vậy, chẳng lẽ ta
đã chết sao?
Mạnh cô cô thấy nàng dừng lại, quay
đầu cười nói với nàng: “Đi thôi, hôm nay
ta dẫn ngươi đến một nơi.”
“Mạnh cô cô, nhiều hoa Dẫn Hồn như
vậy, chẳng lẽ ta đã chết rồi sao?” Tuyết
Yên hỏi.
“Không phải, ngươi có Tử Vi lệnh hộ
thân, vẫn chưa chết, hơn nữa ngươi còn
dùng một viên Hoàn Hồn đan nguyên
chất. Cho nên không chết được.” Mạnh
cô cô nói.
Mạnh cô cô dẫn nàng đi vào một căn
phòng trắng: “Ngươi có biết ngươi và ta
từng có một ước định không.” Nàng ấy
cười nhìn Tuyết Yên.
“Ước định gì vậy?”
“Ngươi và Nguyên Liệt, nếu như kiếp
này, cần nhận ra nhau và yêu nhau, nếu
không, ngươi phải ở lại chỗ này làm
nước Vong Tình cho ta.”
“Nguyên Liệt?” Tuyết Yên mở to hai mắt.
Mạnh cô cô cười: “Ngươi không cần
căng thẳng, kiếp này hai ngươi đã yêu
nhau. Có điều hai ngươi không nhận ra
nhau. Còn nữa, về ước định của ta và
ngươi, thực tế cũng là một ân tình. Là
kết quả mọi người cầu xin.”
“Ân tình?” Tuyết Yên càng thêm mờ mịt.
“Đúng vậy, ban đầu, nếu như hai ngươi
không yêu nhau ở kiếp này, ngươi sẽ hồn
siêu phách tán, Nguyên Liệt sẽ bị nhốt
vào thủy lao vĩnh viễn không được luân
hồi. Về sau, sự việc xảy ra thay đổi. Đại
lục năm châu gần trăm năm không
ngừng có chiến tranh, nhân tính bị bào
mòn, loài người càng ham muốn nhiều
hơn, lại cho đi càng ít hơn.”
Mạnh cô cô thở dài.
“Có một lần thiên thần Viêm được phân
công quản lý con người đi ngang qua
đại lục Bắc Hoang, phát hiện một bà lão
có bốn trai hai gái nhưng không ai
phụng dưỡng, đêm giao thừa chết đói
trong đống cỏ khô. Thế là, hắn quyết
định thanh tẩy đại lục Bắc Hoang lần
nữa. Tử Dương đại đế được phân công
quản lý năm châu đại lục tự diệt một
nửa tu vi để cầu xin cho đại lục Bắc
Hoang, cũng quyết định chọn một người
có tài năng thống nhất đại lục Bắc
Hoang, thay đổi hiện trạng, nếu như
không thay đổi được, đại lục Bắc Hoang
sẽ biến thành một vùng biển mênh
mông…”
“Một vùng biển mênh mông ư?” Tuyết
Yên kinh ngạc.
“Đúng vậy, tất cả sinh linh của đại lục
Bắc Hoang sẽ không còn tồn tại. Đại
điện hạ Nguyên Thuần và nhị điện hạ
Nguyên Liệt của đại lục Bắc Hoang đều
nằm trong phạm vi mọi người đề cử.
Thế nhưng Nguyên Liệt đang trải qua
tình kiếp. Tử Dương đại đế đổi ý, nếu
như kiếp này ngươi và hắn vẫn không
thể yêu nhau, ngươi sẽ phải ở lại chỗ ta
làm nước Vong Tình cho ta vĩnh viễn để
đổi lấy tự do của Nguyên Liệt, hắn
không cần bị nhốt trong thủy lao vĩnh
viễn.”
“Mạnh cô cô, Nguyên Liệt mà cô cô nói
có phải Lê Hiên không?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy. Hắn vốn là nhị điện hạ của
đại lục Bắc Hoang. Đại lục Bắc Hoang
đang đối mặt mới một cuộc khảo
nghiệm xưa nay chưa từng có. Cần một
người thống trị cơ trí. Tử Dương đại đế
vốn muốn rèn giữa hắn, và khảo nghiệm
cả niềm tin và sự ăn ý giữa hai ngươi, về
sau hai ngươi phải đối mặt với rất nhiều
chuyện, nếu như không tin tưởng nhau,
không cách nào trải qua mưa gió sau
này được.”
Tuyết Yên mở to mắt mê mẩn nghe
Mạnh cô cô nói với nàng rất nhiều:
“Mạnh cô cô, vậy rốt cuộc ta là ai?”
Tuyết Yên hỏi.
Mạnh cô cô dừng một thoáng: “Thân
phận của người và hắn đã bị phong ấn,
đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ mở
ra, đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ biết
ngươi là ai.”
Nàng ấy dẫn Tuyết Yên mở một cánh
cửa nhỏ ra, bên trong là một chiếc
gương.
“Đây là gương Hồi Tưởng.” Mạnh cô cô
nói rồi đẩy Tuyết Yên đến trước gương.
Tuyết Yên nhìn thấy mình đứng đó, mặc
bộ y phục xanh nhạt, một thị vệ cao lớn
đi theo đăng sau.
“Sư huynh? Đây là sư huynh ta?” Tuyết
Yên chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Hắn cũng là người bảo vệ ngươi.” Mạnh
cô cô nói.
Tuyết Yên nhìn thấy mình đi vào một
cung điện vàng son lộng lẫy, nàng nhìn
thấy Điền Minh.
Tuyết Yên chảy nước mắt ra: ‘Đó là Điền
Minh, thị vệ thân cận của Lê Hiên, hắn
đã chết…”
Mạnh cô cô bình thản nói: “Ngươi thấy
sống không phải sống, ngươi thấy chết
cũng không phải chết. Hắn vốn là thị vệ
của Nguyên Liệt.”
Nàng còn thấy cả Nhan Hương, người đi
theo đằng sau, lại là Phạm Tinh.
“Phạm Tinh là