Nàng lập tức ngồi im.
“Đúng là có duyên!” Tử Vi nói.
Lê Hiên không lên tiếng.
Tử Vi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương
thoang thoảng, khuôn mặt nàng say
đắm, cơ thể rất tự nhiên mà dựa vào
trên người Lê Hiên.
Một vài người chạy nhanh trên đường,
phía trước là núi Âm, ranh giới giữa Đại
Hưng và Bắc Di.
Sau khi chạy được nửa canh giờ, phía
sau không có ai đuổi theo kịp. Bọn họ
không đợi Nhiếp Lăng Hàn mà qua núi
luôn.
Lê Hiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhân
trước mặt không hề vùng vẫy và chống
cự, ngược lại rất phối hợp mà theo bọn
họ đến Đại Hưng.
Bước vào địa bàn của Phù thành, xuống
ngựa, Lê Hiên ôm nàng xuống, lạnh lùng
nhìn nàng.
Hàn Chi Đào, Cố Phàm và Trương
Dương đều nhìn Tử Vi.
Hàn Chi Đàn ho khan một tiếng, tiến về
phía trước nói: “Cô nương, ban nấy là
chủ tử của ta cứu ngươi, sao ngươi
không nói một tiếng cảm ơn?”
Tử Vi mỉm cười: “Quên mất, đa tạ ban
nãy tương cứu.” Nàng chắp tay với Lê
Hiên.
Lê Hiên vẫn không nói, nhưng vẫn nhìn
nàng.
“Cô nương đây là muốn đi đâu vậy?”
Hàn Chỉ Đào hỏi.
“Núi Mặc, không phải các người nói núi
Mặc có cỏ Tình Nhân sao?” Tử Vi nói.
Lê Hiên đã biết nàng hóa ra lại là công
chúa của Bắc Di và muội muội của Tân
Đạt Nhĩ.
“Cô nương là người Bắc Di, hiện nay Bắc
Di và Đại Hưng đang có tranh chấp,
ngươi đến Đại Hưng như thế này, không
sợ bị Đại Hưng bắt sao?” Hàn Chi Đào
lại hỏi.
“Ta không phải là binh lính, sao lại bắt
ta? Ta đến tìm thuốc cho mẫu thân. Lẽ
nào Hoàng đế Đại Hưng rất dã man
sao?” Tử Vi nghiêng đầu hỏi Lê Hiên.
“Chúng ta đưa ngươi đến đây, sao ngươi
không…?” Lê Hiên muốn hỏi tại sao
ngươi không kháng cự, nhưng Tử Vi đã
lên lầu, vào căn phòng trước đây của
Tuyết Yên, bây giờ là chỗ Lê Hiên ở.
Nàng bước vào phòng, lại thò đầu ra nói:
“Các ngươi có người đi lên núi Mặc
không? Nếu đi thì đưa ta đi cùng, nếu
không đi thì sáng sớm ngày mai ta xuất
phát đi một mình.”
Nàng nói hết sức tự nhiên, giống như từ
lâu đã trở thành bằng hữu thân thiết,
hoặc là người nhà.
Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên, hai người mặt
đối mặt.
Không thể phủ nhận, Hàn Chi Đào có thể
nhìn ra Hoàng thượng thích nữ nhân
này, bất luận nàng ta là ai. Hiện tại người
đã biết nàng ta là muội muội của Tân
Đạt Nhĩ, làm sao có thể bỏ qua cho
nàng ta được.
Có điều nàng ta đến tìm thuốc cho mẫu
thân, nếu như vì Lê Hiên giữ nàng lại mà
ảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân,
dẫu nói sao cũng khó.
Nghĩ đến đây, Hàn Chỉ Đào nói: “Hoàng
thượng, chỉ bằng chúng ta cử người lên
núi Mặc tìm cỏ Nhân Tình cho nàng
ấy…”
Không ngờ Lê Hiên lại gật đầu.
Sau buổi trưa, Cố Phàm đến tìm Tử Vi
dùng cơm, gõ cửa cả nửa ngày nhưng
vẫn không thấy cửa mở.
Cố Phàm đang chuẩn bị xông vào thì Lê
Hiên và Hàn Chi Đào bước đến.
Lê Hiên đẩy cửa ra, phát hiện Tử Vi
không có ở trong phòng.
Nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau mở, một
†ấm chăn màu xanh đậm treo trên cửa
sổ, nàng ta đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn.
Tử Vi biết rằng đây không phải là thời
điểm tốt nhất để ở bên Lê Hiên, nếu bây
giờ bị hắn cấm túc, rất khó để trốn thoát.
Nàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn,
đó là giúp Lê Hiên chinh phục Bắc Di,
nhưng nàng không thể hi sinh nhiều sinh
mạng vô tội được.
Tân Đạt Nhĩ đối với nàng rất tốt, Tân Đạt
Nhĩ có vẻ rất lạng lùng, nhưng thực tế
hắn đối với người thân rất ôn hòa. Tử Vi
thích hắn. Nàng không muốn Bắc Di và
Đại Hưng có quá nhiều thương vong.
Điều quan trọng nhất bây giờ là quay lại
núi Mặc tìm cỏ Tình Nhân cứu mẫu
thân. Vị mẫu thân này đối xử với nàng
cực kì tốt.
Khi Tử Vi còn là Tuyết Yên, nàng từ nhỏ
đã không có mẹ. Nhưng muội muội của
Tân Đạt Nhĩ, Tân Tử Vi có mẹ.
Nàng biết trong cung Vân thành có rất
nhiều cỏ Tình Nhân, khi nàng vẫn còn là
Tuyết Yên, nàng đã dự trữ ở trong cung
một chút. Nhưng nàng của bây giờ
không còn muốn quay lại cung nữa. Nơi
đó luôn khiến nàng cảm thấy bi thương.
Hơn nữa một khi đã vào cung sẽ rất khó
để trở ra.
Tử Vi bây giờ không còn bị bệnh tim
nữa.
Tử Vi thuận lợi từ cửa sổ phía sau nhảy
ra ngoài, nhưng nàng bị trẹo chân. Khi
nàng vừa khập khiêng bước ra khỏi cánh
cửa nhỏ ở góc tường đã nhìn thấy một
hàng người xếp trước mặt.
Lê Hiên đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn
nàng.
Hàn Chi Đào không thể kìm được mà
mỉm cười nói: “Cô nương muốn rời đi chỉ
cần nói một câu là được, hà tất gì phải
chạy qua cửa sổ?”
Tử Vi cười rực rỡ, khập khiễng bám lấy
tường.
“Ta muốn đi, các ngươi có thể tha cho ta
đi không?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Coi như cô thông minh, đúng là không
thể!” Là giọng nói lạnh lùng của Lê Hiên.
Tiếng móng ngựa vang đến từ xa, và
một người đàn ông mặc áo choàng bạc
phi nước đại đến.
Nhìn thấy bọn họ, xoay người xuống
ngựa, hành lễ với Lê Hiên.
“Hoàng thượng…” Hắn định nói gì khác,
nhưng nhìn thấy nữ nhân đang bám vào
tường mà đứng, lập tức ngậm miệng.
“Hoàng thượng? Ngươi là Hoàng đế của
Đại Hưng?” Tử Vi mỉm cười hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn vừa nhìn rõ muội muội
của Tân Đạt Nhĩ trông như thế nào.
Hắn sững người ở đó. Nữ tử này, dường
như đã