Tử Vi gật đầu: “Phải. Là vì hắn. Hai năm, Tuyết Yên rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đến hắn như vậy, muội rất khổ sở. Hắn đáng lẽ phải được sống tốt, nếu không, muội làm những cái đó liền không có ý nghĩa.” Nàng không có nói cho Nhiếp Lăng Hàn về chuyện Mạnh cô cô nói của nàng. Nhiếp Lăng Hàn còn đang khiếp sợ không tin nôi..
“Thật sự không thể nói cho Hoảng Thượng ngươi chính là Tuyết Yên sao?” Qua nửa ngày hắn hỏi.
“Đúng vậy, kiên quyết không thể, bởi vì chuyện này cũng liên quan đến đến tánh mạng củng kiếp nạn của hắn.” Nhiếp Lăng Hàn cười khổ một chút: “Tuyết Yên, à không, Tử Vi, muội cả đời chỉ vì hắn tồn tại sao? Tuyết Yên nếu đã chết, cứ như vậy đi. Muội làm một Tử Vi, chân chính Tử Vi. Tổn tại, làm một người sống cho chính mình, hoặc là, chúng ta cùng nhau quy ân đến núi rừng, cùng nhau sinh sống……
Nhiếp Lăng Hàn sắc mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì biết Tử Vi chính là Tuyết Yên nên hưng phấn, hay là bởi vì chuyện khác.
Tử Vi chưa bao giờ nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn như vậy, nhưng nàng minh hiểu rõ rang tâm ý của hắn.
“Sư huynh, muội hiểu rõ ý huynh, có điều muội thật là vì Lê Hiên mà sống, làm Tuyết Yên như vậy, làm Tử Vi cũng là như thế. Có phải hay không thực bi ai? Ta cũng câm thấy bị ai, đây là vì cái gì mọi người đều biết, tình yêu là thứ đáng sợ nhất đả thương người, thế mà cứ người trước ngã xuống người sau lại tiến lên, làm không biết mệt, vỡ đầu chảy máu cũng không hối hận.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn chằm chằm nảng, sau một lúc lâu, cười, lại khôi phục bộ dáng ôn nhuận trâm ôn.
“Ngươi hiện tại là Bắc Di công chúa, thân phận này kỳ thật cũng không tôi.” “Nhưng kỳ thực cũng không phải, muội hôm nay cũng mới biết được, tân Tử Vi căn bản không phải muội muội của Tân Đạt Nhĩ, nàng là con gái của kẻ phản bội mà người Bắc Di thống hận — Phi Long.” Tử VI ảm đạm.
“Cái gì, con gái của Phi Long á?” Nhiếp Lăng Hàn cảng thêm khiếp sợ.
“Ngươi biết Phi Long?” Tử Vi hỏi.
“Nghe nói Phi Long cùng Tân Đạt Nhĩ phụ thân là bạn tốt, đã từng hiệp trợ phụ thân Tân Đạt Nhĩ đoạt vị. Sau lại bởi vì phát triển hùng mạnh đe dọa đế vương nên bị phụ thân Tân Đạt Nhĩ giết.” Tử Vi cảm thán: “Tử Vi chân chính nếu biết chính mình cùng Tân Đạt Nhĩ chăng những không phải huynh muội còn là kẻ thủ giết cha chắc sẽ nhiều khổ sở. Bất quá bọn họ đối xử với Tử Vi thật sự tốt, muội chưa bao giờ có được thứ tình thân sâu sắc như vậy, tất nhiên không giống với tình thân của ông ngoại. Muội yêu bọn họ. Cho nên không muốn Đại Hưng cùng Bắc Di giao chiên. Muội muôn hòa thân.” Nhiếp Lăng Hàn lắc đầu: “Đại Hưng cùng Bắc Di giao chiến khẳng định sẽ có một màn mưa gió máu tanh.” Tử Vi chưa cho dám nói cho Nhiếp Lăng Hàn biết Tân Đạt Nhĩ có tâm tư Với nảng.
“Sư huynh, vì không cho nhiều người hiểu lầm, muội về sau kêu huynh là Nhiếp đại ca đi.” Tử Vi nói.
“Không, muội như cũ kêu ta sư huynh.
Còn có, ta sẽ mau chóng thuyết phục Hoàng Thượng đi Bắc Di cầu hôn.
Hoàng Thượng đối xử với Bắc Di thủ hạ lưu tình hay không, cái này khó mà nói, rốt cuộc, Bắc Di đối với Đại Hưng làm rất nhiều điều tàn nhẫn, sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn, Hoảng Thượng phải cho mọi người một công đạo.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Muội biết rất rõ. Kỳ thật, vẫn luôn nhiễu loạn Đại Hưng chính là Bắc Di Hồ tộc. Tân Đạt Nhĩ đang suy nghĩ biện pháp hoàn toàn thu phục Hồ tộc.
Cho nên việc liên hôn trước mắt có khiến Đại Hưng chậm lại việc tấn công Bắc Di không?” Tử Vi hỏi.
“Cảm tình của muội đối với Bắc Di, là mấy tháng có sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Phải. Huynh cũng biết muội từ nhỏ hiếm tình thân, muội thực sự lưu luyễn tình thân của họ. Cảng quan trọng là, nếu có thể sử dụng biện pháp hoà bình giải quyết hai nước phân tranh, thì so với chiến tranh sẽ tốt hơn nhiều.” Tử Vi nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng: “Đại Hưng cùng Bắc Di oán hận đã lâu, chắc chắn phải có một hồi chiến tranh. Muội tuy rằng thông minh, lại không hiểu biết nam nhân. Năng lực Hoàng Thượng hiện tại, sẽ không tiếc rẻ đánh nhau I trận lâu dài. Nhưng huynh sẽ tận lực đi thuyết phục Hoàng thượng.” “Muội nghĩ muội sẽ ở phù thành một thời gian.” Tử VI nói.
“Đương nhiên có thể. Chỉ là Hoàng Thượng ngày mai liền đến.” “Hắn lại muốn tới phù thành?” “Phải, nhưng yên tâm đi, như vậy cũng tốt, hắn thấy muội, ta sẽ cảng dễ dàng thuyết phục hắn cùng Bắc Di liên hôn.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Nhiếp Lăng Hàn an bài nàng như cũ đến ở căn phòng trước kia, cũng là phòng Lê Hiên mỗi lần tới phù thành ở lại.
Buổi tối khi dùng bữa, Tử Vi thấy được Lương Hồng Tụ. Lương Hồng Tụ vẻ mặt tức giận, tựa hồ khinh thường khi phải ngồi ở cùng một bàn với nàng. Cúi đầu hậm hực dùng bữa.
“Sư huynh, chừng nào thì thành hôn” Tử VI hỏi.
“Không có tính toán.” Nhiếp Lăng Hàn CƯỜI CƯỜI.
Lương Hồng Tụ vẻ mặt địch ý mà nhìn thoáng qua Tử Vi, xoay mặt hỏi Nhiếp Lăng Hàn: “Nhiếp đại ca, nàng thật là sư muội của ngươi?” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
“Ngươi như thế nào nhiều sư muội như vậy!” Nàng cúi đầu hung hăng mà cắn xé thịt trong tay.
“Là thế này, ta là nhị sư muội, phía dưới còn có đâu ba sư muội.” Tử VI cười nhìn nàng.
Mây năm nay Lương Hồng Tụ vẫn luôn đi theo Nhiếp Lăng Hàn bên người, Lương Hồng Tụ biết hắn trong lòng vẫn luôn có một người, một người hắn vĩnh viễn không chiếm được người, cho dù người