Tử Vi ngắng đầu: “Mẫu thân bệnh lại trở nặng sao?”
Tân Đạt Nhĩ không trả lời, nói một câu: “Đem công chúa đưa về Bắc Di, bảo vệ tôt công chúa.”
Tân Đạt Nhĩ đem Tử VI giao cho người thị vệ.
“Ca ca,” Tân Đạt Nhĩ quay đầu lại xem nàng, Tử Vi lại ngập ngừng cuối cùng cũng quyết định không nói. Nàng biết lúc này nàng nói cái gì cũng vô dụng. Bắc Di cùng Đại Hưng, oán hận chất chứa đã lâu.
Lời nàng nói không ảnh hưởng được bất cứ kẻ nào. Tân Đạt Nhĩ củng Lê Hiên đều là anh minh đế vương, Tân Đạt Nhĩ đối xử với nàng là thực tốt, chính là trong nhà ở quốc gia trước mặt, nàng cái gì cũng không phải. Hắn cùng Lê Hiên, đều không phải dễ dàng bị người khác xúi giục.
Nàng không nghĩ ở Phù Thành, trở thành con tin để Lê Hiên uy hiếp Tân Đạt Nhĩ. Bởi vì nàng biết mình không phải chân chính tân Tử VI.
Bọn họ nếu muốn chính diện tác chiến, Tử Vi hy vọng bọn họ tỏ rõ bản lĩnh đánh nhau hết mình 1 trận chứ không phải dùng bất cứ gian kế nảo.
Một trăm thị vệ hộ tống Tử Vi hồi cung. Tùy tùng bên người Tân Đạt Nhĩ là Tương Thao gắt gao hộ tống bên người Tử VI. Phía trước chính là vương cung đại môn, Tử Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gọi Tương Thao lại.
“Công chúa, chuyện gì?”
“Cửa cung vì sao thủ vệ lại nhiều gấp đôi? là Ca ca ta an bài à?”
Tương Thao lập tức đứng lại, “Không có, vương thượng vẫn chưa an bài.”
“Tương Thao, để ta lại đây lập tức phái người trở về tìm vương thượng, trong cung có biến rồi.”
Tử Vi thấp giọng nÓI.
“Công chúa, vì cái gì?”
Tương Thao rút kiếm ra.
“Thị vệ trong cửa cung có vấn đề, ngươi xem tư thê bọn họ nhìn đên chúng ta, là tư thê tiên công.”
Nữ tử sức lực không bằng nam nhân, nhưng trời cao luôn là công bằng, nữ tử phần lớn so với nam tử thận trọng hơn, hơn nữa Tử VI ở phương diện này lại càng nhạy bén.
Tương Thao nhìn nhìn, thị vệ ở cửa quả thực đều là gương mặt nghiêm trọng, không có một ý gì sẽ đề ý tới hắn. Hắn nhìn nhìn bốn phía, lờ mờ bóng dáng chợt lóe qua.
Tương Thao thấp giọng phân phó hai gã thị vệ phía sau: “Các ngươi hai vị nhanh chóng trở về báo cáo vương thượng, tiểu ngũ, ngươi cùng Đại Giang nhanh đi tìm Nhan tướng quân” “Tương Thao, ngươi cũng đi thôi, để cho bọn họ mấy người đưa ta đi vào, bọn họ đã phát hiện ta, khẳng định trốn không thoát.”
Tử VI nói.
“Không, vương thượng làm t¡ chức bảo hộ công chúa, t¡ chức sao có thể bỏ công chúa chạy đi.”
“Đồ ngốc! Lúc nảy trong cung phát sinh biến hóa, khẳng định là có chuyện liên quan đến Trường Phong, Trường Phong sẽ không làm khó ta nhưng đối với ngươi sẽ khó mà nói. ĐI nhanh đi.”
Khi nói chuyện, trong cung lao tới mấy chục người, vây quanh cỗ kiệu của Tử VI.
“Ngươi cũng không đi không được, không cần phản kháng.”
Tử Vi thấp giọng dặn dò Tương Thao.
Tương Thao đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ, công chúa vẫn luôn hoạt bát rực rỡ, tùy hứng, không nghĩ tới còn nhạy bén như thế.
“Công chúa, đại phi phái t1 chức tới đón công chúa.”
Người gầy cầm đầu nÓI.
“Tốt. mẫu thân thân thê như thế nào rồi?”
Tử Vi hỏi.
“Đại phi không sao.”
Hắn ngắn gọn nói xong, sai người thay đổi người, nâng kiệu của Tử VI vào cửa cung.Tử VI trộm nhìn bên ngoải, cỗ kiệu quả thực trực tiếp nâng tới Thánh Điện – cung điện của mẫu thân.
Cỗ kiệu ngừng, vẫn chưa nghe được thanh âm mẫu thân. Trước kia mỗi lần nàng ra cửa, thời điểm trở vê, mâu thân luôn ở cửa chờ nàng.Tử Vi xác định ý nghĩ của chính mình, trong cung đã xảy ra chuyện.
“Tương Thao, đỡ ta xuống dưới, chân ta bị thương.”
Tử VI nói với Tương Thao.
Tương Thao mở cửa kiệu ra, duỗi tay đỡ lấy Tử Vi, nhìn đến nàng hai chân căn bản đi không được, nhưng hắn lại không dám trực tiếp ôm công chúa.
“Vinh Tố, Vịnh Tùng!” Hắn kêu gọi hai đại a đầu trong thánh điện.
Cũng không có người ra tới.
“Tương Thao, hồi vân cung.”
Tử Vi phân phó.
“Chậm đã, công chúa vì cái gì không ra khỏi kiệu?”
Một nam nhân dáng người cao dài trong thánh điện bước ra. Phía trước thấy 1 nam nhân có 2 bím tóc, mặc cẩm y thẫm màu, hắn đứng ở nơi đó, đôi tay nắm ở sau người, cười cười mà nhìn Tử VI.
Tương Thao rút kiếm chỉ hướng hắn.
Trong phút chốc, trên tường, tường hoa mặt sau, tiểu hiên mặt sau ra vô số người tới, trong tay bọn họ mũi tên nhắm tới đám người Tương Thao.
“Tương Thao, không cần lộn xôn.”
Tử Vi thấp giọng nói. Nàng không muốn