Sau đó hắn cướp đi tất cả hô hấp và hơi thở của nàng.
€ó phải hán cũng có chút chân tình không? Hình như nàng chưa từng chiếm được chân tình †ừ nam tử, kiếp trước cũng vậy.
Chỉ chờ đợi, thất vọng, lấy lòng và bị người chán ghét vô tận.
Nàng nhớ tới bi thương sau khi nàng sống lại, đừng yêu nữa, đừng yêu nữa.
Nhưng vì sao vậy? Cơ thể Tuyết Yên run rẩy.
Cảm giác như đã quen biết từ trước khiến người †a run sợ xông từ sâu trong lòng.
Nàng bỗng nhiên có cảm giác, nàng và Lê Hiên đã quen biết từ rất lâu trước kia, sớm hơn cả kiếp trước…
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt nàng, nước mắt chảy xuống làm ướt tay hắn.
Hản dừng lại, rời khỏi môi nàng, nâng cằm nàng lên.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt hắn thâm đen.
“Nàng không thích ta chạm vào nàng sao?” Giọng hắn trầm thấp khàn khàn.
“Có phải ngài cũng có một chút, một chút chân tình với ta không?” Nàng sợ sệt hỏi.
Đã lâu rồi nàng không hèn mọn như thế, sau khi sống lại chưa từng có.
Hắn hôn nàng thật sâu. Đôi mắt hẹp dài ánh lên ánh sáng mê loạn.
Răng môi quấn quít. Thâm tình.
Hắn dịu dàng lại điên cuồng với nàng, như thể rAuốn ấn nàng vào trong :cơ thể mình.
Tuyết Yên rúc vào trong ngực hắn, nàng ngẩng đầu, muốn nhìn ánh mắt của hán, cằm hắn lại giữ chặt nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Không ai lên tiếng.
Nhìn bọn họ như thể thật sự rất yêu nhau.
“Ta hỏi ngài một chuyện.” Tuyết Yên thấp giọng nói.
“Chuyện gì?” “Nếu như, ta nói là nếu như, đối thủ của ngài giết một nữ nhân ngài không quen thuộc ở pháp trường, ngài sẽ đơn thương độc mã đi cứu nàng ấy dưới tình huống nào?” “Ta không quen sao? Vậy không có khả năng. Ta sẽ chỉ mạo hiểm vì người của mình. Nàng muốn hỏi gì? Được rồi, ngủ đi.” Hắn võ vỗ đầu nàng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tuyết Yên mở mắt ra, Lê Hiên đã đi rồi.
Hắn đến nửa đêm, đi nửa đêm.
Những dịu dàng trong đêm thoáng chốc thành giấc mộng.
Linh Lung vẫn đưa canh tránh thai tới như thường.
Tuyết Yên cười khổ, thì ra chỉ là mình tơ tưởng đơn phương, người chìm đám vẫn chỉ có một mình Tuyết Yên nàng mà thôi.
Điền Minh và Cố Phàm dẫn người đưa một chút đồ bổ, thuốc thang, rất nhiều châu báu và tơ lụa tốt nhất tới.
Tuyết Yên nhận lấy. Nàng hiểu rõ, nàng chỉ là một trong rất nhiều nữ nhân của hán, chỉ như thế mà thôi.
Có phải Quan Duyệt, Lưu Tuệ, thậm chí Nhan Hương, mỗi một nữ nhân nơi này đều đang hi vọng xa vời trở thành duy nhất trong lòng hắn hay không? Hắn để lại Hộ Tâm đan nàng cho hắn. Hắn biết, đây là thuốc cứu mạng nàng.
Buổi chiều, Tuyết Yên nghĩ nếu như Lê Hiên không uống Hộ Tâm đan, hán sẽ khỏi độc rất chậm, bèn bảo a hoàn nấu thuốc, nàng tự mình bưng qua đó.
Khi hắn không vào triều, bình thường đều ở thư phòng.
Tuyết Yên nhìn thấy Điền Minh và Cố Phàm đứng ở cửa.
“Vết thương của Yên phu nhân còn chưa lành sao đã đi lại rồi?” Giọng Điền Minh quan tâm.
Cố Phàm nói rất ít, song lại nhạy bén: “Yên phu nhân, vương gia có dặn không được gọi không được đi vào.” “Ta nấu thuốc cho vương gia, đây là thuốc giải độc, có ích cho vết thương của vương gia. Có thể thông báo giúp ta một tiếng được không?” “Yên phu nhân cứ để thuốc ở đây đi, lát nữa ta sẽ mang vào cho gia.” Điền Minh đưa tay bưng thuốc.
Vết thương trên mặt nàng vẫn rất đau, nàng bôi thuốc mình tự phối, không thể gặp gió, trên khuôn mặt quấn băng đội mũ áo choàng.
Thật ra hôm nay Tuyết Yên tự mình tới đưa còn có một chuyện, nàng muốn hỏi An vương lúc nào có thể trở về núi Mặc.
Điền Minh luôn để bụng đối với chuyện eủa nàng, hôm nay nhìn thấy Điền Minh từ chối, nàng liên biết khẳng định An vương có chuyện quan trọng.
Đưa thuốc cho Điền Minh, Tuyết Yên vừa định trở về, cửa thư phòng Lê Hiên mở, vương phi Quan Duyệt đi ra.
An vương đứng sau tiễn nàng ta, hắn dịu dàng phủ thêm áo choàng đỏ chót cho nàng ta, chỉnh lại mũ cho nàng ta: “Trời lạnh như vậy để a hoàn đưa tới là được rồi, nàng chạy đến đây làm gì?” “Thần thiếp muốn gặp vương gia.” Giọng Quan Duyệt thẹn thùng.
“Buổi tối ta sẽ qua chỗ nàng.” An vương trêu chọc nói một câu.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, Tuyết Yên vội vàng xoay người đi trở về.
Quan Duyệt đã phát hiện ra nàng.
“Muội muội đến đấy à? Đến rồi sao không đi vào?” “Ta đưa đồ cho vương gia, đã đưa cho Điền Minh rồi.” Nàng đi rất nhanh.
Lê Hiên nhìn thấy nàng, nhìn chằm chằm bóng lưng thất tha của nàng, thở dài.
Nửa đêm, hắn lại tới.
Tuyết Yên lại nghe thấy tiếng nhảy tường.
Hản đẩy cửa đi đến.
Gơ thể hắn mang theo hơi lạnh ôm lấy nàng.
Nàng không đáp lại hắn như lần trước: “Vương gia, ngài từ đâu đến vậy? Thư phòng của ngài? Phù Dung viên của vương phi? Hay là Tuệ uyển của Tuệ phu nhân?” “Nàng lại làm càn rồi đấy!” “Chẳng qua là ta cảm thấy, ôm nhau nằm là chuyện rất dịu dàng. Nửa đêm vương gia chui vào phòng