Đại phi nghe thấy tiếng khóc của Tử Vi, bà mở to mắt nhìn nàng. Thấy rõ là Tử Vi, bà cười đưa tay sờ mặt Tử Vi: “Tử Vi, là con thật sao?”
“Mẫu thân, Tử Vi trở về thật rồi, vì sao, chẳng phải người đã khỏe rồi sao?”
“Như vậy cũng tốt, mẫu thân không muốn liên lụy đến các con, cũng không muốn đau khổ nữa. Với ta mà nói, cái chết là sự giải thoát. Cho nên con không cần khổ sở”
Đại phi năm tay Tử Vi.
“Có điều, ta nghe nói hoàng đế Đại Hưng muốn cưới con, đáng tiếc, mẫu thân không gặp được hản, hẳn tốt với con không?”
Trong mắt Đại phi đều là lo lắng.
“Mẫu thân, người yên tâm đi, hẳn rất tốt với con. Con nhất định sẽ sống tốt” Tử Vi biết nỗi lo lắng của Đại phi.
Đại phí gật đầu, bà nhìn Tân Đạt Nhĩ, thở dài một tiếng thật sâu, không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đại phi cho Tử Vi biết tình yêu của mẫu thân, tuy ngắn ngủi, nhưng lại đẹp đẽ vô tận. Bởi vì thiếu thốn, cho nên vô cùng trân trọng.
Đại phi chết vì đau ốm. Bà bận tâm quá nhiều vê con cái, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ.
Mỗi một vị anh hùng hay vĩ nhân, người thân yêu họ chân chính sẽ luôn sống vô cùng đau khổ. Thế giới rất công bằng. Cho ngươi cái này thì sẽ lấy đi một cái khác.
Tử Vi khóc tê tâm liệt phế.
Ngày thứ hai sau khi chôn cất mẫu thân, Tử Vi lại nhìn thấy Lê Kiệt. Mới sáng sớm, một nhóm mười mấy người bọn họ đã mặc khôi giáp chỉnh tề, không biết định làm gì.
Lúc này Lê Kiệt nhìn thấy Tử Vi, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới. Hắn đã biết chuyện Tử Vi và Lê Hiên.
Thì ra Tử Vi thích Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ đang chờ xuất phát, hẳn kéo Tử Vi qua một bên: “Lê Hiên đã tới, khí thế hung hăng, ta cũng đang muốn giết hắn.
Hôm nay sẽ là trận chiến sinh tử. Muội lập tức thay y phục, đi cùng bọn họ đi”
Hắn chỉ vào người thị thiếp kia, còn có một số cung nữ và gia quyến của tướng sĩ.
“Không, muội không đi” Tử Vi không muốn đi: “Sao Lê Hiên lại tới nhanh như vậy?”
“Hẳn theo chân chúng ta tới. Trên người muội bị hẳn bỏ huyễn hương, chim huyễn hương của hắn tìm được đường lên núi.
Nếu muội đã không đi thì tìm nơi trốn đi”
Đôi mắt Tân Đạt Nhĩ giống như băng tuyết ngưng tụ thành.
“Huyễn hương? Chim huyễn hương?” Tử Vị đột nhiên nhớ ra, trong y phục mấy ngày nay Tiểu Quý Tử đưa tới đều có một mùi thơm kỳ lạ, bởi vì trong cung vốn nhiều hương liệu, cho nên nàng không để ý, thì