Núi Lục Hợp cách núi Mặc một ngày đi đường. Ở phía tây bắc của núi Mặc. Giữa trưa ngày hôm sau hai người Tử Vi đến núi Lục Hợp.
Trước kia Nhiếp Lăng Hàn rất ít khi nói về chuyện nhà mình. Trên đường đến đây, hắn cũng rất ít khi nói chuyện. Mỗi lần Tử Vi hỏi cha mẹ hắn trông như thế nào, hắn đều nói lát nữa sẽ gặp được.
Nhiếp Lăng Hàn anh tuấn như vậy, chắc chắn cha mẹ hắn cũng sẽ không kém.
Núi Lục Hợp là một dãy núi uốn lượn kéo dài ngút ngàn, không nhìn thấy điểm cuối.
Núi lớn sông sâu, núi non trùng điệp giao với lũng sông, bãi đất cao đan xen. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy đỏ vàng xanh trên núi gặp nhau, đẹp khôn tả xiết.
Dưới sườn núi từng trấn nhỏ đan xen nhau, sườn dốc bao quanh, phía sau có núi, phía trước có nước, nhộn nhịp hối hả, nhìn có vẻ trù phú bình yên.Đi qua một thôn trấn rộng lớn, leo lên một sườn núi nhỏ, qua một con sông, dưới núi xuất hiện một trang viên, trên cánh cửa lớn màu đen đề bốn chữ mạ vàng màu trắng: Sơn Trang Lục Hòa.
Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi xuống ngựa, tên sai vặt ở cửa thấy có người tới thì hơi ngây người, nhanh chân chạy vào trong: “Phu nhân, phu nhân, công tử trở về!”
Nhiếp Lăng Hàn cười cười: “Thật là không hiểu quy củ, không có ai dắt ngựa cho ta cả!”
Hành lang rất dài, hai bên trồng đầy cây quế, ngát hương thơm hoa quế.
Đi qua một hoa viên, có một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi đi ra từ bên trong, đôi mắt bà ấy rất lớn, to tròn, mặt cũng tròn, da thịt trắng nõn, mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành.
Nhiếp Lăng Hàn tiến lên thì lễ: “Mẫu thân.”
Tử Vi khom người thi lê.Nhìn thấy phu nhân dò xét Tử Vi, Nhiếp Lăng Hàn vội vàng giới thiệu: “Mẫu thân, người này là Tử Vi. Nàng ấy là… là bạn của con.”
Phu nhân nhìn thấy nhi tử dẫn nữ tử xinh đẹp về thì cười rạng rỡ, kéo tay Tử Vi: “Tốt, tốt, rất lâu rồi Lăng Hàn không trở về, lần này trở về ở thêm vài ngày nhé.”
Bà ấy kéo tay Tử Vi không buông, Nhiếp Lăng Hàn nói: “Mẫu thân, để a hoàn dẫn nàng ấy đi rửa mặt đi, chạy cả ngày đường rồi.”
“Được được, ta quên mất.” Bà ấy buông tay, Tử Vi đi theo một a hoàn mặc y phục màu xanh đi rửa mặt.
Tử Vi cảm thấy ngoại hình Nhiếp Lăng Hàn không hề giống mẫu thân hắn. Mặc dù đôi mắt mẫu thân hắn lớn, nhưng là mắt tròn, không giống đôi mắt dài của Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp phu nhân vui mừng chuẩn bị bữa ăn trưa, Nhiếp Lăng Hàn thấp giọng nói gì đó với mẫu thân.Tử Vi nhìn thấy mấy con chim bồ câu lượn vòng trên không ở sân sau, nàng vừa liếc đã nhìn ra, đó là bồ câu đưa tin.
Nàng rất muốn gặp Nhiếp Trạm.
Thực ra nàng có một số việc muốn hỏi Nhiếp Trạm.
Tử Vi đang tò mò đánh giá chung quanh thì bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa cộc cộc dừng lại ở sân ngoài. Tử Vi nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, giọng nói trầm thấp.
Nhiếp Lăng Hàn đi lên: “Phụ thân.” Hắn khom người thi lễ.
Tử Vi vội vàng thở dài thật sâu.
“Ừm, trở về rồi à. Đây chính là cô nương mà con mang về sao?” Ông ấy ấm giọng hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Chào bá phụ, ta là Tử Vi.”
Ông ấy gật đầu. Dáng dấp ông ấy khí khái hào hùng, nhưng hoàn toàn khácbiệt với Nhiếp Lăng Hàn.
Dáng người ông ấy vừa cao vừa cường tráng, nước da ngăm đen, cái trán cao rộng, mũi cao, mũi rất lớn, tai cũng rất lớn, hơi giống tai gây họa. Khoảng cách hai lông mày rất rộng, lông mày ngắn, đôi mắt nhỏ dài lộ ra vẻ gian xảo, dưới mắt còn có hai vết thâm hẹp dài, bờ môi rất mỏng, khi cười, xung quanh khóe mắt có ba nếp nhăn hướng lên, mang chút điệu cười du côn.
Ông ấy là kiểu người trông thì có vẻ không ưa nhìn, nhưng vô cùng có phong thái nam nhân.
Tử Vì không nhịn được nói: “Thực ra Tử Vi đã sớm biết bán phụ. Khi còn bé ta lớn lên ở núi Mặc, là bạn tốt của Tuyết Yên nữ nhì của Trần Yên cô cô.”
Nhiếp Lăng Hàn liếc nhìn Tử Vi.
“À.” Nhiếp Trạm lại quay đầu nhìn nàng: “Cô biết đứa bé kia, còn biết ta sao?” Ông ấy hơi kinh ngạc.
“Vâng, ta từng nghe nàng ấy nói.” Tử Vi trả lời.
Nhiếp Trạm không nói tiếp.
Khi dùng bữa, Nhiếp Trạm rất hay nói, ông ấy nói rất chậm, nói chuyện vô cùng hài hước, mỗi lần đều có thể làm mọi người bật cười.
Tử Vi thích ông ấy vô cùng. Ông ấy hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng đột nhiên phát hiện, thực ra sư huynh cũng không giống phụ thân.
Nhiếp Lăng Hàn mày rậm mắt tinh, mũi hình trái mật treo, đẹp khiến