Khóe miệng Lê Hiên cũng chảy máu tươi, dường như hắn đã dùng hết sức lực, gần như không thể đứng thẳng.
Hai mắt Duệ vương rưng rưng, hắn muốn đi đến trước mặt Nhan Hương, hắn nắm tay thành nằm đấm, vẫn đứng tại chỗ. “Vì sao người phải như vậy? Vì sao không tránh ra?” Tử Vi thấp giọng hỏi han.
Hắn ôm nàng trong lòng: “Trước kia đều là nàng cản đạo cho trầm, hôm nay trầm cũng cản một đạo cho nàng “Người thả ta ra, ta xem vết thương một chút.” Trong lòng Tử Vi cảm thấy vô cùng bất an, nụ cười trên mặt Nhan Hương quá kỳ quái.
Tay hắn ôm chặt lưng nàng: “Tử Vi, có đôi khi ta thật sự cảm thấy nàng chính là Tuyết Yên. Ví dụ như vừa rồi, ánh mắt nàng nhìn ta giống Tuyết Yên như đúc, chỉ có Tuyết Yên mới nhìn ta như vậy, đau lòng như thế, bị thương như thế, bất đắc dĩ như thế.
Tử Vi khóc ôm lấy hắn: “Đừng nói nữa.” Nàng nhìn thấy chỗ bị thương của hắn dần dần biến thành màu xanh, nàng biết dao găm đó có độc.
Nàng đè lên vết thương của Lê Hiên, Bạch Thiếu Đình đi qua phong bế huyệt vị cho hắn: “Nhanh, cõng Hoàng thượng đến Vong Ưu cung!” Tử Vi dặn dò.
Cổ Phàm lập tức cống Hoàng thượng, nhanh chân chạy tới Vong Ưu cung.
Vong Ưu cung rất gần Sấu Phương cung. Cổ Phàm không biết tại sao mình lại nghe Tử Vi.
Hàn Chi Đào đã sớm chạy đến trước cửa Vong Ưu cung gõ cửa, tùy tùng trong Vong Ưu cung cuống quýt mở cửa, Tử Vi nói với Tiểu An: “Lấy hòm thuốc của Hoàng hậu ra!”
Tiểu An lập tức chạy vào phòng trong tìm kiếm.
Cố Phàm đặt Hoàng thượng lên giường của Vong Ưu cung, Tử Vi thấy Tiểu An vẫn chưa đi ra, nàng bước mấy bước vào phòng trong, lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ ra.
Lê Hiện đã hôn mê. “Ngươi đến Lâm Hoa điện gọi Lập Hạ tới!” Tử Vi dặn dò một tiểu nội thị. “Ta đi!” Cổ Phàm nói rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Tử Vi mở hòm thuốc, lấy bích đạo ra, xốc y phục của Lê Hiên lên, để lộ ra vết thương, dạo gầm không làm bị thương chỗ hiểm, nhưng hắn trúng độc, vết dao rất sâu, rất khó khử độc.
Ngự y đã chạy tới.
Ngự y đưa tay bắt mạch cho Hoàng thượng, ông ta cau mày, toàn thân run lên. “Vương gia, độc của Hoàng thượng đã, đã “Ngươi nói xem có trị được hay không!” Duệ vương nghiêm nghị cắt ngang lời ông ta.
Ngự y quỳ rạp xuống đất, mấy ngự y khác đến bắt mạch, run rẩy bỏ một viên thuốc giải độc vào trong miệng Hoàng thượng.
Tử Vi nhìn vết thương của Hoàng thương, dùng tay thăm dò xung quanh.
Nàng đi lên trước, dùng bích đao rạch rộng miệng vết thương trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.
Duệ vương kề kiếm lên cổ Tử Vi: “To gan, vì sao cô lại rạch rộng vết thương của Hoàng thượng?”
Tử Vi lấy tay đẩy kiểm ra: “Vương gia, ta đang cứu hắn! Đây đều là vết thương da thịt, không tổn thương xương cốt. Ngươi hỏi ngự y thử xem, độc của hắn quá sâu, nếu còn chậm trễ thì thật sự không cứu được!”
Bạch Thiếu Đình nói: “Vương gia, ta tin tưởng nàng ấy, Hoàng thượng thật sự trúng độc rất sâu!”
Duệ vương bỏ kiếm ra.
Tử Vi lấy tay gạt chất lỏng màu đen trên vết thương của Lê Hiên ra, dùng bích đạo cắt bỏ phần thịt màu đậm, mọi người nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi.
Lập Hạ đi theo Cổ Phàm chạy vào.
Tử Vi nhìn nàng ấy: “Lập Hạ, Tuyết Yên có một chiếc bình nhỏ màu đen, người để ở đâu? Lấy thuốc bên trong ra đi!”
Lập Hạ nghi ngờ liếc nhìn nàng, lập tức vào phòng trong, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn, lấy từ bên trong ra một cái bình nhỏ màu đen.
Tử Vi nhận lấy, mở nắp ra, dốc từ bên trong ra một chút chất lỏng màu trắng, chậm rãi nhỏ vào vết thương của Lê Hiện.
Nhiếp Lăng Hàn yên lặng ngồi ở đó, hắn cau mày lại, người khác đều đang nhìn Hoàng thượng, Nhiếp Lăng Hàn lại nhìn chẳm chằm vào Tử Vi.
Tử Vì lại lấy thuốc tiêu viêm cầm máu trong hòm thuốc của ngự y đắp ở phía trên, quấn băng gạc lên.
Duệ vương cẩn thận từng li từng tí hỏi Tử Vi: “Thế nào, hoàng huynh của ta không sao chứ?”
Tử Vi nói: “Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không sao.” “Sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?” Duệ vương hỏi. “Khó mà nói được. Đừng sốt là được.” Tử Vi bảo Lập Hạ rót nước nóng, lau sạch sẽ vết máu bẩn trên mặt trên tay Hoàng thượng.