Nét cười trên mặt Tử Vi không còn: “Ta cũng vừa mới biết, ta và hắn sớm đã có hôn ước. Phụ hoàng nói hắn là Hoàng tử của đại lục bắc hoang, trong lòng ta còn cảm thấy may mắn.
Nguyên Liệt chưa bao giờ nghĩ, thì ra bỏ lỡ nhau lại đơn giản như vậy, một ý nghĩ, một sự chần chờ, một nỗi niềm riêng tư.
Khi hắn quay trở lại tìm phụ hoàng, bọn họ đã bàn bạc xong xuôi rồi rời đi.
Nếu như hắn tới tìm nàng sớm, có lẽ kết cục đã khác, lần nào hắn cũng bề bộn nhiều việc, dường như thật sự không có thời gian, thực ra có thời gian hay không đều là mượn cớ. Nếu như thật sự quan tâm thì sao lại không có thời gian?
Thế là nàng thành vị hôn thể của Nguyên Thuần.
Thế nhưng bọn họ lại yêu nhau. Bởi vậy phải chịu trừng phạt. Lẽ ra hắn đã bị phế tu vi, vĩnh viễn bị nhốt trong thủy lao.Vì giúp hắn khỏi bị trừng phạt, nàng tự nguyện lịch kiếp. Nàng đồng ý xóa hết tất cả ký ức về hai người, nếu như ba đời ba kiếp không thể nhận nhau yêu nhau thì nàng sẽ hồn bay phách tán.
Ba đời ba kiếp, dài đằng đẳng, song cũng rất đỗi ngắn ngủi.
Toàn bộ sinh linh đều ở trong vòng luân hồi sống chết, nhưng bọn họ chỉ có một mục đích.
Tử Vi quả thật là Tuyết Yên, Tuyết Yên lại cũng là Tử Vi.
Khi Lê Hiền mở mắt ra đập vào mắt là một gương mặt trắng trẻo tròn vo.
“Tiểu Quý Tử, trẫm muốn dùng bữa. Giọng hắn trầm thấp hồn hậu.
Tiểu Quý Tử nhảy dựng lên, suýt nữa ngã sấp xuống: “Hoàng thượng tỉnh rồi, Hoàng thượng tỉnh rồi! Hoàng thượng tỉnh rồi!”
Rất nhiều người ùa vào, ngự y, Duệ vương, Hàn Chi Đào, Nhiếp Lăng Hàn,Bạch Thiếu Đình, Sử thừa tướng, Hàn thái phó
không có người hắn muốn nhìn thấy.
Bụng hằn quần bằng vải rất dày.
Hằn thấy mắt Sử thừa tướng nhòe lệ, mọi người đều quỳ ở đó.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng... Sử thừa tưởng khóc to nhất, mọi người đều thút thít theo.
Lê Hiền cười: “Các vị ái khanh, hình như trầm tỉnh lại mà, chẳng lẽ trầm qua đời rồi sao?”
Mọi người lập tức ngừng cất giọng đau buồn.
Mọi người đột nhiên phát hiện Hoàng thượng có điểm khác thường, trên mặt hắn tràn trề một loại biểu cảm chưa từng có, là thoải mái? Sáng tỏ? Thản nhiên? Hoặc là như trút được gánh nặng? Không nói rõ được.
“Mấy ngày nay có chuyện quan trọngkhông?” Hắn hỏi Duệ vương.
Mấy năm nay khi Hoàng thượng không ở đây, đều là Duệ vương chủ chính thay han.
“Không, Ninh vương vẫn an phận.” Duệ vương trả lời.
Ninh vương. Thì ra là ngươi, Nguyên Thuần. Chẳng trách người có tình cảm như thế với Tuyết Yên.
Lê Hiến lại đột nhiên nhớ tới Phạm Tinh.
Phạm Tinh đã sớm biết tất cả. Cả kiếp này Phạm Tinh vẫn bảo vệ Sơ Tinh, chính là Nhan Hương.
Vào thời điểm bọn họ lịch kiếp kiếp thứ nhất, Phạm Tinh là thị vệ của Sơ Tinh. Sơ Tinh là tỷ tỷ của Tử Vi. Kiếp đó, hắn sủng ái Sơ Tinh, hồ lô nhỏ mà Sơ Tỉnh trộm của Tử Vi là chứng cứ khi còn bé bọn họ làm bạn.
Về sau có người ám sát hắn, Tử Vi vụng trộm cản một mũi tên cho hắn, hắn không hề biết, Tử Vi vẫn luôn không nói,cũng bởi vậy mà tim nàng bị thương mãi không khỏi. Về sau nàng cũng chết vì chứng bệnh này, ngự y chỉ nói nàng chết vì tim ngừng đập.
Lê Hiền chậm rãi đi tiếp, hắn đi vào phòng trong, Tuyết Yên vẫn đang nằm hôn mê ở nơi đó
Hẳn chậm rãi đi qua, gọi Lập Hạ: “Lập Hạ, nước ấm.”
Lập Hạ nói: “Hoàng thượng, mỗi ngày nô tỳ đều lau người cho nương nương.”
“Nước ấm.” Lê Hiến lại nói một lần nữa.
Lập Hạ lập tức đổi nước ấm, nhỏ mấy giọt nước hoa quế rồi bưng qua.
Lập Hạ còn bưng thuốc qua.
Lê Hiên nhìn thuốc, nhắm mắt lại một lúc rồi chậm rãi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, không cần cho Hoàng hậu dùng thuốc nữa."
Lập Hạ hơi ngẩn người: “Vâng.”Hôm đó nhìn thấy dáng vẻ công chúa Tử Vì cửu Hoàng thượng ở Vong Ưu cung, nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng ấy gần như biết tất cả mọi thứ của Tuyết Yên.
Nàng luôn muốn hỏi nàng ấy, nhưng mấy ngày nay nàng đã đến Sấu Phương cung nhiều lần mà Tử Vi đều không gặp nàng, chỉ bảo nàng chăm sóc Tuyết Yên thật tốt.
Lê Hiên dùng khăn mặt nhúng nước nóng, lau cơ thể cho Tuyết Yên. Hắn cẩn thận như đang ôm đứa trẻ sơ sinh trong ngực.
Đại thần bên ngoài đều thầm thấy bị thương.
Hoàng thượng tận tình với Hoàng hậu đến nước này, người làm thần như bọn họ cũng mặc cảm.
Lê Hiên ôm lấy cơ thể ấm áp của Tuyết Yên: “Tuyết Yên, từ ngày chúng ta gặp nhau, trẫm vẫn thấy hổ thẹn với nàng, vậy mà trẫm lại không nhận ra nàng.
Cũng đúng, nếu là lịch kiếp, sao chúngta có thể dễ dàng nhận ra nhau được
Lê Hiền thì thầm nói chuyện với Tuyết Yên, mọi người đã sớm quen rồi
Có điều làm này, Hoàng thượng lau người cho Hoàng hậu xong thì mặt lại giãn ra rất nhiều, không cảm giống như trước đây.
Tiểu Quý