Tim Lê Hiên đập thình thịch giống như phải gánh vác quá nhiều thứ, không chứa thêm được nữa, một mạch ý thức từ giữa môi tràn ra ngoài: "Tử Vi, Tử Vi, thật sự là nàng, thật sự là nàng..." Hắn nhìn Tử Vi chăm chú, gọi tên nàng, vừa thâm tình vừa nồng nhiệt.
Trăng lên giữa trời, sáng trong như gột rửa. Giờ khắc này, thời gian ngừng trôi, nhịp ngừng lại, nhịp tim ngừng đập, tất cả đều ngừng lại.
Lúc còn trẻ, chúng ta thường không hiểu tình yêu, tuy nhiên lại yêu chết đi sống lai.
Ở ba đời ba kiếp này, trải qua khổ tình của nhân gian.
Phần lớn thời gian ở bên nhau dùng để oán trách đối phương, ghen ghét đố kị, hờn dỗi, buồn bực, thường quên nên yêu nhau thật tốt, ôm ấp thật chặt, hôn nhau thật sâu.
Trải qua xa cách mới biết được ở bên nhau không dễ, trải qua sống chết mới hiểu cách trân trọng lẫn nhau.Hồng nhan già đi trong nháy mắt, đẹp để thoáng qua nhưng vĩnh hằng, thực ra nếu thực sự yêu nhau thì nên yêu chính con người nhau, đừng như con cá về nước quên bờ.
Ngày ngày trong Vong Ưu cung không ngừng vang lên tiếng tu sửa, Hoàng thượng muốn biến Vong Ưu cung thành cung điện đẹp nhất thú vị nhất hậu cung.
Đả, hoa cỏ khác nhau từ các nơi đều được vận chuyển đến hoàng cung. Bởi vì chuyện này mà Tử Vi còn cãi nhau to với Lê Hiền: "Chàng gióng trống khua chiêng, vơ vét của lạ nhân gian như thế là muốn mọi người mắng ta là họa thủy sao?"
Lê Hiên chỉ cười, mặc cho Tử Vi xô đẩy quở trách.
"Tử Vi, trẫm chỉ muốn cho nàng thứ tốt nhất. Nếu không, trẫm muốn giang sơn này làm gì? Trẫm muốn biến Vong Ưu cung này thành nơi mà trước kia nàng nói ở trên núi Tử Vi."Trong đầu Tử Vi lại vang dội lời Mạnh cô cô nói, Nguyên Liệt phải gánh vác trên người trách nhiệm nặng nề, nàng không khỏi hơi buồn phiền.
"Chàng nhớ ra kiếp trước kiếp này của bản thân, còn nhớ rõ chuyện khác không?" Tử Vi hỏi.
"Không nhớ rõ, còn có chuyện gì?" Lê Hiện hỏi
"Không có." Tử Vi vội nói, nếu hắn đã không biết, vậy thì thuận theo tự nhiên di.
"Tóm lại, đừng phí sức vào những chuyện linh tinh này!" Tử Vi hét to.
Lê Hiến lại ôm nàng: "Trầm cho rằng đây mới là chuyện nghiêm chỉnh." Thế là hắn lại sấn tới, chặn miệng Tử Vi.
Bây giờ Hoàng thượng không còn vác vẻ mặt u ám lên triều, xử lý mọi chuyện cũng nhanh hơn, thậm chí ngay cả tính tình cũng tốt hơn nhiều.
Các đại thần hơi phiền muộn, xem raHoàng thượng mấy lần từ chối nạp phi là có nguyên nhân, hậu cung mất đi mấy vị phí tử, sắc mặt Hoàng thượng lại tốt hơn nhiều, lại nghĩ tới chuyện Hoàng thượng vẫn luôn ít con nối dõi, chẳng lẽ Hoàng thượng?
Mọi người nghĩ tới việc này thì âm thầm sợ hãi, từ đó không còn đại thần nào nhắc đến chuyện nạp phi với Hoàng thượng nữa.
Mọi người đều là nam nhân, Hoàng thượng cũng không phải thần tiên, ai cũng sẽ có bệnh.
Mỗi ngày sau khi bãi triều Lê Hiện vẫn trở lại Lâm Hoa điện tắm rửa lau người cho Tuyết Yên, sau đó trực tiếp đến Sấu Phương cung dùng bữa tối, ngủ ở Sấu Phương cung.
Tiểu Quý Tử cũng thay đổi, ngày ngày đều vui vẻ ra mặt, dường như trong cung xảy ra chuyện tốt gì đó.
Mấy ngày nay Tử Vi dẫn Lập Hạ và Tiểu Tỉnh làm dưa chua. Tử Vi dùng phương pháp mới nhất của Bắc Dị, cho thêmnước mắm vào dưa chua.
Nàng thích nấu nướng, chế biến được thiện, canh bổ, rượu hoa quế, rượu nho đủ loại. ngôn tình ngược
Thỉnh thoảng Trân Châu và Vu Dung sẽ vào cung trò chuyện với nàng, phần lớn thời gian nàng đều bận làm đủ loại thức ăn.
Hậu cung có rất nhiều cung điện trống không, chỉ sắp xếp hai cung nữ và nội thị trông coi.
Tử Vi dự tính sang năm sẽ trồng rau, cây ăn quả và dược liệu ở các sân để trống, như thể có thể tiết kiệm không ít bac.
Lê Hiền đồng ý với tất cả đề nghị của nàng.
"Tử Vi, thiên hạ này, hậu cung này mà trẫm gây dựng cũng là thiên hạ của nàng, để lại chỗ của Đức Phi và Tĩnh phi, còn nơi khác nàng muốn làm gì thì làm, không cần nói với trẫm"Khi trận tuyết mùa đông đầu tiên tới, nét hồng hào cuối cùng trên mặt Tuyết Yên cũng biến mất.
Ngày đó, Lập Hạ khóc lóc tới tìm Tử Vi, Tử Vi phải người tìm Hoàng thượng, nàng vẫn không muốn nhìn thấy Tuyết Yên nằm trên giường, không muốn nhìn nàng rời khỏi thế giới như vậy.
Bởi vì đó thực sự là nàng. Nữ tử vì yêu mà chịu đựng quá nhiều, chịu đựng kiếp nạn hai đời của nàng.
Thực ra đa số mọi người sẽ dần dần nhượng bộ trong hiện thực, học cách vâng lời, biết khôn khéo, biết bảo vệ mình, thế nhưng cũng sẽ có người luôn cố chấp, cho dù đầu rơi máu chảy.
Cho nên mới có nhiều câu chuyện như vậy.
Từ triều đình trở lại Lâm Hoa