Lê Hiên yên lặng, ôm chặt nàng trong lòng: “Thật không giống nàng tí nào!” Hằn cảm thấy rất đau lòng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Trải qua bao gian truân, cuối cùng cũng đổi lại được tình yêu suốt đời suốt kiếp. Bên cạnh hắn, nữ nhân vô số, nhưng người thực lòng thực dạ với hắn, chăm sóc hắn, yêu thương hắn, suy nghĩ cho hắn, chỉ có một mình Tử Vi, nói cách khác là Tuyết Yên.
Hai người dùng cơm như bao nhiêu cặp phu thê bình thường khác, thực đơn các món hàng ngày Tử Vi làm chỉ có từ bốn đến sáu món, số lượng không nhiều, nhưng Lê Hiện trước giờ không kén chọn đồ ăn.
Tử Vi cúi đầu ăn cơm, đột nhiên hỏi một câu: “Lê Hiền, sư huynh thiếp bao giờ quay lại?”
Lê Hiện nói: "sớm thôi, huynh ấy chỉ nghỉ phép có nửa tháng, bây giờ đã hết một nửa rồi, sao nào, nàng nhớ huynh ấy đến thế cơ à?” Giọng nói của Lê Hiến như uống cả nửa chai giấm.
Tử Vi nói: “Thiếp cảm thấy đã lâu lắm không gặp sư huynh rồi. Sao huynh ấy lại đột nhiên về quê? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Lê Hiên nói: “Là trẫm cho huynh ấy về thăm nhà, mấy năm nay trầm vừa đăng cơ, triều chính không ổn, các nước láng giềng luôn chầu chực như hổ đói rình mồi, Lăng Hàn và Thiếu Đình vẫn luôn bận rộn chính sự, hiếm có dịp về nhà, cho dù có về, cũng không ở được mấy ngày. Khoảng thời gian này, trong nước yên ổn, sự nghiệp thống nhất lục địa Bắc Hoang đang được tiến hành hết sức thuận lợi, trẫm cho họ nghỉ ngơi một thời gian, khi trở lại sẽ phải tiếp nhận thử thách còn khó khăn hơn, trẫm muốn xử lý triệt để chuyện của Ninh vương. “Ồ, biết rồi.” Tử Vi không nhắc đến chuyện của Nhiếp Lăng Hàn nữa. “Dạo gần đây có tin tức gì của Ninh vương không?” Tử Vi hỏi. Nàng biết, Ninh vương chính là Nguyên Thuần. "Hắn thay đổi rất nhiều. Tính khí thất thường, khi tấn công thành nào đó thường tàn sát dân lành trong thành. Hắn đã không còn nhân tâm, vì vậy gần đây trẫm không ép hắn quá mức. Đối với trẫm, hắn không còn là mối đe dọa. Chỉ là hai người chúng ta, sớm muộn cũng phải kết thúc.” Ánh mắt Lê Hiến lãnh đạm. “Đúng vậy, lục địa Bắc Hoang cuối cùng cũng phải thống nhất, chỉ khi bách tính có cuộc sống yên ổn, lục địa Bắc Hoang mới thực sự được cứu sống. Nhưng dẫu sao Ninh vương vẫn là Ninh vương, chàng nhất thiết không được lơ là cảnh giác." Tử VI luôn cảm thấy dạo gần đây mọi chuyện dường như quá bình lặng rồi.
Có lẽ nàng đã quen cuộc sống có nhiều biến động, đột nhiên lại ổn định nên có chút không kịp thích ứng.
Lê Hiến mỉm cười: “Nàng vẫn quan tâm đến giang sơn của trẫm nhỉ. Yên tâm đi, phù quân của nàng không phải phu quân bình thường đầu. Cung Vong Ưu đã xây gần xong rồi, có thời gian nàng qua đó xem một chút, xem xem còn cần gì nữa không?” Lê Hiên nói. “Thiếp đến rồi, thiếp rất thích nó."
Ngày hôm sau, tuyết rơi. Tâm trạng Tử Vi rất tốt, trong phòng nàng có trồng một chậu Trường Thọ Tinh, màu lá đỏ sẫm, nụ hoa đã bắt đầu nhô ra, khi hoa nở sẽ có màu đỏ sẫm như hoa nhân sâm.
Tử Vi nhìn thấy hai bình nước táo tàu trước kia Thanh Phi tặng ở phía sau chậu Trường Thọ Tinh. “Tiểu Tỉnh, lấy cái này ra vứt đi đi.” Tử Vi nói.
Tiểu Tỉnh vâng lời, đang cầm cái bình chuẩn bị đi ra ngoài thì Tử Vi gọi lại, nàng mở nắp bình ra, rót một chút nước hoa quả ra lỵ, ngửi cẩn thận. Đúng là có mùi thuốc hun.
Tử Vi thở dài: “Đừng vứt nguyên cả bình đi, nhất định phải đổ hết nước bên trong. Tử Vi căn dặn Tiểu Tỉnh.
Lê Hiên biết Tử Vi thích tuyết, bãi triều liền vội đến cung Sấu Phương. Hắn sải bước lớn, Tiểu Quý Tử, Cổ Phàm, Trương Dương ở phía sau đều không theo kịp.
Tử Vi khoác một chiếc áo choàng xanh, bị Lê Hiên kéo đi về hướng vườn hoa mai.
Mùa đông, vườn hoa mai thưa thớt vài nụ hoa, tô điểm một vài nhành cây, phong cảnh này có vẻ đẹp riêng biệt.
Tử Vi cùng với Tiểu Tỉnh, Tiểu Quý Tử chơi ném tuyết, Tiểu Thuyên Tử đứng một bên nhếch mép cười. Cổ Phàm và Trương Dương cũng không kìm được mà tham gia vào trận chiến.
Trương Dương rất thích vị Tử Vi công chúa này, bởi vì nàng là người duy nhất đem đến niềm vui cho Hoàng thượng.
Hắn đã được nghe câu chuyện của Hoàng thượng và Hoàng hậu, tuy rằng cảm động, nhưng đã là quá khứ rồi.
Tử Vi bị Tiểu Tỉnh đuổi