“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Sao ồn thế?” Vân Hương bực bội.
“Đừng quan tâm, chúng ta làm như không biết gì là được.” Lập Hạ không có hứng thú, nàng đã có rất nhiều kinh nghiệm sống ở đây rồi.
“Tập Hương đâu? Sao không thấy Tập Hương?” Tuyết Yên hỏi.
“Tập Hương đi xin than với quản gia, hôm qua chúng ta đã không có than rồi, lạnh quá đi.” Vân Hương trả lời.
Đến buổi tối, cửa Trầm Hương uyển mở ra.
Một đám người xông vào, Tuyết Yên ngồi dậy.
Đi đằng trước chính là vương phi Quan Duyệt, đi theo đằng sau là quản gia, và mấy a hoàn bà tử của nàng ta. Hai a hoàn của Tuệ phu nhân là Hổ Phách và San Hô cũng ở đó.
Phía sau cùng là đại a hoàn thông phòng của Lê Hiên, Linh Lung.
Sắc mặt Quan Duyệt âm trầm.
Tuyết Yên thấy cơ thể của Quan Duyệt vốn không tốt, sợ lạnh, con người cũng dịu dàng, chưa từng thấy Quan Duyệt âm trầm lạnh lùng như này.
Tuyết Yên và bọn a hoàn thi lễ với Quan Duyệt.
“Không biết vương phi đến Trầm Hương uyển trễ như này là có gì dặn dò?” Tuyết Yên hỏi.
“Yên phu nhân, gia nói ngươi lớn lên trong núi từ nhỏ, bảo ta chiếu cố ngươi, bình thường ngươi vô lễ thô tục thì cũng thôi đi, ta không so đo với ngươi, dù cho ngươi quấn lấy vương gia, mê hoặc vương gia, ta cũng không so đo với ngươi, nhưng ngươi không nên có ý đồ với đứa bé trong bụng Tuệ phu nhân!” Vương phi vừa nói vừa tức giận đưa tay ôm ngực.
“Câu này của vương phi có ý gì? Tuyết Yên nghe không hiểu” Quan Duyệt cười lạnh: “Hổ Phách, ngươi đến nói cho nàng tal” Hổ Phách đi lên trước, khóe mắt nàng ta còn có nước mát: “Hôm nay Tuệ phu nhân nhà ta uống trà thuy hương Yên phu nhân cho, bị sảy thai! Vừa rồi đã nhờ Chu đại phu khám cho, trong trà thụy hương có thuốc sảy thai!” “Cái gì? Tuệ phu nhân sảy thai rồi?” Tuyết Yên kinh hãi.
“Ngươi đúng là nữ nhân ác độc, bình thường trước giờ phu nhân ta không tranh giành gì với ngươi, bây giờ thật vất vả mới mang thai, ngươi lại hại nàng!” San Hô cũng phụ họa.
“Nói bậy, tiểu thư của chúng ta tốt bụng đưa trà cho các ngươi, trà thuy hương vô cùng quý giá, có tác dụng an thần, làm sao lại sảy thai được.” Lập Hạ đi lên bảo vệ Tuyết Yên.
“Lập Hạ ngươi lui ra, vương phi, ta không hại Tuệ phu nhân. Trong bụng Tuệ phu nhân có con của vương gia, ta sẽ không hại nàng ấy.” Quan Duyệt cười nhạt: “Ngươi còn giảo biện à? Người đâu, dẫn tới đây.” Lúc này Tuyết Yên đã rõ mình bị hãm hại, kiếp †rước, nàng cũng đã gặp chuyện vu hãm như này, phương thức đơn giản, song lần nào cũng đúng.
Người bị dẫn tới quả nhiên là Tập Hương.
Khuôn mặt Tập Hương sưng vù lên. Nàng ấy quỳ ở nơi đó khóc rưng rức.
Tuyết Yên lạnh lùng nhìn.
*A hoàn của ngươi đã thừa nhận, ngươi còn gì để nói.” Quan Duyệt ném xuống một bản khẩu cung, trên đó Tập Hương đã đồng ý.
“Tập Hương ngươi sao vậy? Ngươi xảy ra chuyện gì? Yên phu nhân muốn hại Tuệ phu nhân lúc nào?” Vân Hương gấp gáp, đi lên hỏi Tập Hương.
Tập Hương chỉ khóc.
“Ta, là ta làm. Không phải Yên phu nhân.” Tập.
Hương khóc nói.
“Yên phu nhân, còn gì để nói nữa không? A hoàn ngươi không có ý của ngươi sao dám làm chuyện này?” “Tuyết Yên không làm, chuyện không làm đương nhiên sẽ không nhận.” Tuyết Yên đi đến bên người xuống, tay đặt lên vai nàng ấy: chuyện gì xảy ra?” p Hương, ngồi Rốt cuộc là “Yên phu nhân, là ta làm. Vương phi, thật sự là ta làm, Yên phu nhân không biết gì hết.” Tập Hương quỳ xuống dập đầu.
“Người đâu, bát Tuyết Yên lại, nhốt ở hậu viện, canh chừng chặt chẽ. Chờ gia trở về xử lý!” Quan Duyệt quát lên.
Lập tức có gia binh đi lên bắt lấy Tuyết Yên.
Tuyết Yên nhìn Lập Hạ, Tiếu Xuân và cả Vân Hương: “Các muội chờ ở Trầm Hương uyển, đừng chạy linh tỉnh.” Nàng sợ khi nàng không có ở đây, bọn họ sẽ ra tay với a hoàn của nàng.
Tuyết Yên bị nhốt vào trong hầm ngầm hậu viện.
Trong phòng không có chăn, lạnh lẽo như băng.
Tuyết Yên cuộn người lại ôm mình thật chặt.
Nàng bị nhốt một đêm lại một ngày, không có bất kỳ ai đến thẩm vấn nàng, cũng không có ai đưa cơm.
Bọn chúng không dám lập tức giết ta, nên muốn †a chết đói sao? Tuyết Yên vừa khát vừa đói.
“Người đâu, người đâu! Ta muốn ăn cơm, ta muốn uống nước!” Nàng kêu lên.
Không có ai lên tiếng. Nơi này vốn rất vắng vẻ.
Trời vừa chập tối.
Cả người Tuyết Yên đã lạnh toát, tay cũng không còn tri giác, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao? Cửa đột nhiên mở ra, một bóng đen lẻn vào.
Tuyết Yên đứng lên, vô thức lui lại một bước, trong †ay kẻ kia cầm một con dao đâm về phía Tuyết XiÊDh “Cứu mạng! Cứu mạng!” Tuyết