"Trẫm không nói với nàng, trầm sợ nàng giận." Lê Hiên thì thầm với Tử Vi.
"Lê Hiên, làm như vậy thiếp sẽ không giận?"
"Trầm tưởng mình có thể giải quyết ổn thỏa "
"Tử Vi công chúa?" Đột nhiên, một cái đầu thò ra từ phía sau Lê Hiên, công chúa Trầm Nguyệt cười híp mắt nhìn Tử Vì, nhìn dáng vẻ, xem ra rất thân thiết với Lê Hiền.
Lê Hiến phất tay áo, sắc mặt nghiêm nghị nhưng công chúa Trầm Nguyệt không hề giận dữ, vẫn cười hi hi ha ha như cũ.
Tử Vi nhìn khuôn mặt vừa ngây thơ vừa có phần xấu hổ của công chúa Trầm Nguyệt mỉm cười nói: "Công chúa, bây giờ ở đây thực sự không có chỗ chơi, ta đưa công chúa đến vườn mai, chỗ đó hoa mai đang nở rộ, rất đẹp."
"Được thôi, Hoàng thượng cũng đi cùng đi." Công chúa Trầm Nguyệt quay lạinhìn Lê Hiền.
Tử Vi mặc kệ Hoàng thượng trả lời thế nào, đưa tay ra kéo công chúa Trầm Nguyệt đi về phía trước.
"Tiểu Thuyên Tử, ngươi đưa Sấm Sét về cung đi, Tiểu Tỉnh, chúng ta đi." Tử Vi đưa tay nắm lấy tay Trầm Nguyệt.
Ban nãy công chúa Trầm Nguyệt cứ kéo tay áo của Lê Hiên, mãi hắn hất ra mấy lần mà không được. Lần này bị Tử Vi kéo đi, mới miễn cưỡng buông tay, đi qua đó hai người họ đi phía trước.
Tử Vi đã nghĩ, bây giờ nàng chủ động tấn công sẽ khiến mọi thứ chết ngay từ trong trứng. Ai cũng không thể cướp Liê Hiện khỏi tay nàng.
Sở dĩ nàng dám làm như vậy, là vì hai người họ yêu nhau thật lòng. Dựa vào tình yêu của hắn dành cho nàng, cái gì nàng cũng dám làm. Nàng không như Tuyết Yên trước đây sợ được sợ mất luôn luôn bị động.
Tử Vi và Trầm Nguyệt nhanh chóng đivề phía trước.
"Ta đã nghe chuyện của cô." Trầm Nguyệt nói: "Cô có hối hận không?" Trầm Nguyệt nhìn Tử Vi, đôi mắt nàng sáng ngời, không có sự chế giễu hay khinh miệt nào trong đó.
Tử Vi thở dài: "Ôi
"Sao lại thở dài?" Trầm Nguyệt hỏi.
"Hối hận rồi, thực sự hối hận rồi." Tử Vi vừa nói vừa liếc nhìn về phía sau, sợ phía sau nghe thấy.
“Tại sao cô lại hối hận? Hoàng thượng không tốt sao?" Biểu cảm của Tử Vi khiến Trầm Nguyệt càng tò mò hơn.
Tử Vi ngập ngừng.
"Cô đến để hòa thân sao?" Tử Vi không trả lời nàng ta mà hỏi ngược lại.
"Ca ca ta có ý này, ban đầu ta không đồng ý, nhưng khi ta thấy Hoàng thượng thì ta lại thích người. Nhưng người lại nói sẽ lấy cô làm Hoàng hậu." TrầmNguyệt nói.
Tử Vi thầm nghĩ, ngay cả lời này mà Lê Hiện cũng nói với Trầm Nguyệt, xem ra đúng có ý muốn nạp nàng ta làm phi, nghĩ đến đây nàng quay lại lườm Lê Hiện một cái.
Khi Trầm Nguyệt nói những lời này, vẻ mặt không hề có sự ghen tuông, nữ nhân như vậy mới có thể đoạt được trái tim của người khác.
Tử Vi dường như hơi kinh ngạc, nàng thì thầm: "Ta không thèm làm Hoàng hậu!"
"Tại sao vậy, tại sao?" Trầm Nguyệt hỏi.
Giọng của Tử Vi càng thấp hơn: "Lẽ nào cô không nghe ca ca nói ư? Đại thần đương triều đều biết."
"Nói gì cơ? Ca ca không nói gì cả." Dương Trầm Nguyệt chỉ biết Tử Vi là công chúa Bắc Di, vì gả cho Hoàng đế Đại Hưng mà phản bội cả đất nước, nàng ta đã từng coi thường Tử Vi, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng thượng nàng ta đội chút hiểu được sao nàng lạilàm như vậy. Hơn nữa, vì bọn họ đều là người nước khác, không tránh khỏi có chút thân thiết.
Tử Vi nhìn nàng ta: "Ca ca ta đã chết, Bắc Di không còn chỗ cho ta dung thân, nếu không ta đã quay về từ lâu rồi."
Trầm Nguyệt lo lắng: "Rốt cuộc là làm sao?"
Tử Vi nói: "Coi như ta không nói gì! Cô đừng bận tâm, không có gì, thật đó."
Tử Vi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Trầm Nguyệt, trong lòng cảm thấy có lỗi. Đây là một cô gái đơn thuần hiếm có. Đáng tiếc, nàng ta lại muốn cướp phu quân của nàng.
Tử Vi bước hai bước, thấy Trầm Nguyệt cũng bước lên theo nàng, Tử Vi thì thầm: "Ta nói với cô, nhưng cô tuyệt đối không được nói với người khác, nếu không không chỉ bản thân mất mạng, nói không chừng còn liên lụy đến đất nước. "
"Ừm ừm, ta đảm bảo sẽ không nói ra."Dương Trầm Nguyệt nói.
Điều mà Tử Vi nói vô cùng bí mật, nàng thấp giọng nói: "Cô không cảm thấy phi tần trong hậu cung của Hoàng thượng rất ít sao?"
Trầm Nguyệt nói: "Nghe nói Hoàng thượng rất chung tình, chỉ đối tốt với mình Hoàng hậu, cho nên hậu cung mới có vài phi tần như thế.".
Tử Vi cười khúc khích: "Công chúa nhân lúc chưa bị hắn ta... Ây, không nói nữa, vạn nhất để hắn biết là ta nói sẽ giết ta mất."
Dương Trầm Nguyệt nói: "Yên tâm, ta thật sự sẽ không nói ra đâu! Cô mau nói