Trương Sơn mở cửa, Tử Vi đi vào. Mạnh Truy hậm hực theo sau.
Từ sau vụ cung biến, Tử Vi không còn nói chuyện với Tiểu Thuyên Tử, cũng chính là Mạnh Truy nữa.
Trong Minh Quang điện không có nhiều người.
Tử Vi phóng mắt nhìn, thấy Trân Châu ôm con trai ngồi ở đó, Vu Dung ngồi bên cạnh, thị thiếp khác của Duệ vương mặt cũng mang theo con gái ngồi ở bên.
Nàng còn thấy phụ thân Hàn Chi Đào - Hàn thái phó, thế tử Nhạc Chỉ Nhược.
Đứng phục vụ bên cạnh lại là cung nữ Cát Tường trước kia của nàng.
Trên mặt bàn đặt nồi lẩu bốc hơi nóng ùng ục. Trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng.
Nhiếp Lăng Hàn ngồi ở giữa, mặc thường phục đơn giản màu vàng sáng, sắc mặt hiền hòa. Hắn đang chơi đùa với đứa con trai ba tuổi của Duệ vương- Lê Tử Hùng, Mạnh Truy và Trương Sơn đứng phía sau.
Nhìn thấy Tử Vi đi đến, Nhiếp Lăng Hàn đứng lên: "Nào, giới thiệu cho mọi người, vị này là công chúa Bắc Di Tân Tử Vi, cũng là vị hôn thê của trẫm, Hoàng hậu tương lai."
Mọi người đứng không nhúc nhích, cũng không ai nói gì. Mọi người đã sớm quen biết Tử Vi, không biết Nhiếp Lăng Hàn định diễn màn nào. "Tử Vị, tới đây." Nhiếp Lăng Hàn chỉ chỗ ngồi bên người.
Tử Vi nhìn qua người hắn mời, biết hôm nay Nhiếp Lăng Hàn bày Hồng Môn Yến. Những người này đều là người nàng quan tâm.
Nàng không làm hắn mất mặt, ngồi bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn. "Tất cả mọi người ngồi xuống đi, hôm nay trời rơi tuyết lành, là dấu hiệu tốt, trong khoảng thời gian này trẫm bề bộn nhiều việc công vụ, mãi không có thờigian gặp mặt mọi người, bây giờ có thời gian, hôm nay tụ họp với mọi người, chúng ta đều là người quen, cũng là bạn bè, mọi người không cần khách sáo." "Chỗ Hàn thái phó ở bây giờ có thoải mái không?" Nhiếp Lăng Hàn hỏi Hàn thái phó.
Hàn thái phó ngẩng đầu nhìn Nhiếp Lăng Hàn: "Ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy. Nhốt bọn ta ở đó là vì dụ con trai ta ra đúng không, người yên tâm, ta đặt lời ở đây, Hàn Chi Đào sẽ không quay về đâu."
Nhiếp Lăng Hàn cũng không nổi giận, nhìn ông ta: "Nhưng thiếu phu nhân đang mang thai, Thái Phó đại nhân không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cháu của mình chứ. Được rồi, hôm nay không bàn những chuyện này nữa, ăn lẩu đi."
Tử Vi cầm bát đũa lên, đưa đũa cho Hàn thái phó, Trân Châu và Vu Dung.
Nàng không nhìn bọn họ, trực tiếp bắt đầu ăn.Hàn thái phó thở phì phò ngồi đó.
Vu Dung cũng bắt đầu ăn.
Tiểu thế tử Lê Tử Hùng đói bụng, đưa tay vòi mẹ cho ăn.
Trân Châu đè tay thằng bé lại, Lê Tử Hùng òa khóc.
Tử Vi gắp miếng thịt dê cho Lê Tử Hùng: "Ngoan, đừng khóc, cho người ăn."
Vu Dung và Trân Châu nhìn Tử Vi, Tử Vi nói: "Tất cả mọi người ăn đi, chỉ cần hắn không giết chúng ta, chúng ta vẫn phải sống."
Bất kể Tử Vi nói gì, Nhiếp Lăng Hàn cũng không nổi giận.
Nhiếp Lăng Hàn gắp thức ăn cho Tử Vi: "Các người đều là người thân của trẫm, trẫm không sẽ giết các ngươi đâu."
Mọi người bắt đầu lặng lẽ ăn, đang chờ xem rốt cuộc trong hồ lô của Nhiếp Lăng Hàn chứa thuốc gì.Ăn được một nửa, Nhiếp Lăng Hàn buông đũa xuống, hắn nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói: "Hôm nay trẫm gọi mọi người tới thật đúng là có một việc muốn mời mọi người giúp đỡ. Trầm muốn mau sớm cưới Tử Vi, nhưng Tử Vi công chúa có rất nhiều nỗi ưu tư, trẫm muốn nhờ mọi người khuyên công chúa"
Tử Vi nói: "Ngươi không cần làm khó bọn họ, nơi này ai cũng biết ta là ai, người ta muốn gả chỉ có Lê Hiến." "Tử Vi, nàng còn chưa gả cho hắn, ai cũng có cơ hội cưới nàng." Nhiếp Lăng Hàn bình thản nhìn Tử Vi.
Mọi người vẫn không nói câu nào, lặng ngắt như tờ, không khí như ngừng trôi.
Nhiếp Lăng Hàn cười cười: "Cũng tốt, thật ra trẫm không muốn ép mọi người. Các ngươi đừng mong Lê Hiên sẽ Đông Sơn tái khởi. Trẫm mưu toan bao năm như vậy, sẽ không cho hắn cơ hội xoay người đầu. Ngược lại trầm còn mong hắn có thể trở về, hắn trở về, trẫm mới có cơ hội giết hắn."Hắn nhìn mọi người, nói tiếp: "Yên tâm, chỉ cần mọi người nghe lời, không gây chuyện, trẫm chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người bình an."
Nhiếp Lăng