“Không phải, chúng tôi trở về từ núi Mặc mới được biết mấy ngày nay Kiêu Ky doanh của vương gia bị đánh lén, thương vong nặng nề. Kiêu ky doanh doanh là lực lượng bí mật của gia, chỗ ở cực kỳ bí ẩn. Thủ lĩnh đám đánh lén chính là đại ca của phu nhân – Tuyết Thành.” Điền Minh không nhịn được, hãn không muốn nhìn thấy nàng đau khổ như vậy.
“Tuyết Thành? Hán không phải đại ca ta, là đại ca của Tuyết Kỳ.” “Nhưng hắn là người nhà hợ Tuyết! Người bên cạnh gia đều cho rằng phu nhân là gian tế, đồng lòng gửi thư muốn vương gia…” “Giết ta?” “Đúng! Vương gia vì an toàn của phu nhân mới cố ý lạnh nhạt với phu nhân.” Tuyết Yên cúi đầu, thì ra Lê Hiên bị bán đứng.
“Ta biết tình cảnh hiện giờ của hắn không tốt, nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Tây Bắc hầu và Lưu thượng thư hôm qua là ta rõ rồi. Nhưng vẫn có biện pháp tốt hơn, không nhất định phải bắt người của ta chết, Tập Hương có thể không chết! Người thật sự bỏ thuốc là Linh Lung!” Tuyết Yên từng nhìn thấy thuốc sảy thai mà nàng tra ra hôm qua ở phòng của. Mà nàng đã sớm nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm của Linh Lung lúc đó.
“Yên phu nhân đúng là thông minh. Nhưng phu nhân có nghĩ tới việc Linh Lung bỏ thuốc là nhận lệnh của người khác hay không, bản thân nàng ta nào có lá gan to như vậy! Bao gồm cả thích khách hậu viện hôm qua. Lưu thượng thư là chỗ dựa quan trọng của gia trong triều, mà thế lực của Tây Bác hầu cũng không thể khinh thường, hai người bọn họ không thể trở mặt… :” Tuyết Yên cười lạnh: “Cho nên chỉ có thể hi sinh nô tỳ của ta” “Yên phu nhân, nếu phu nhân thật lòng yêu gia sẽ không nghĩ như vậy.” Mặt Điền Minh hơi lạnh.
“Ngươi sai rồi. Ngươi đã nói ta thông minh, sao ta lại không rõ đạo lý trong đó. Ta cảm thấy suy nghĩ của gia ngươi không chỉ như thế này. Đã cần người gánh tội thay, vì sao không cho Linh Lung đi? Chỉ cần nghĩ biện pháp không cho Linh Lung khai ra người sai khiến là được, mà nàng ta cũng là một trong hung thủ, chết không có gì đáng tiếc!” Điền Minh nhất thời im lặng.
“Cho nên, nói cho cùng, là hắn không muốn Linh Lung chết. Mà để a hoàn vô tội của ta gánh tội thay! Bởi vì chỉ có ta là quả hồng mềm! Tên khốn đó!” Tuyết Yên càng nghĩ càng đau lòng.
Điền Minh giật mình nhìn nàng: “Yên phu nhân, người không thể chửi mắng vương gia được, đây là tội chết đấy! Vương gia, có lẽ vương gia cũng muốn xoa dịu cơn giận của mọi người…” “Đúng. Lần này ngươi nói đúng. Hán:đánh chết a hoàn của ta là vì muốn trấn an những người kia.
Bất kể ta có lỗi hay không, hán cũng sẽ làm như vậy. Cho nên, ta cảm giác có lẽ ta sẽ chết trong †ay vương gia, nếu có người yêu cầu gay gắt, hắn sẽ giết ta.” “Gia không sẽ giết phu nhân. Có lẽ phu nhân không biết, trước kia ta chưa từng thấy dáng vẻ của vương gia như khi ở bên người.” Điền Minh đi †heo Lê Hiên từ nhỏ, nhiều năm như vậy, hắn thấy chỉ khi chủ tử của hắn ở bên Yên phu nhân, sướng vui giận buồn mới không phải là giả vờ.
“Nhưng hắn không yêu ta, hắn đã có người trong lòng. Phụ thân của ta là Tuyết Văn Hạo, đây cũng là sự thật không thể thay đổi. Sự tồn tại của ta sẽ chỉ khiến hắn khó xử. Thanh Y đường có giá trị nhất trên người ta vẻn vẹn chỉ là một thế lực giang hồ, không thể nào sánh với binh lực của Tây Bắc hầu được.” Điền Minh không biết nên an ủi nàng ra sao. Nàng nghĩ rất thấu triệt. Sự thật đúng là như thế.
“Điền Minh, ta cầu ngươi một chuyện.” “Chuyện gì?” “Nếu như ta xảy ra chuyện gì, hoặc là bị vương gia giết chết, Tuyết Yên cầu ngươi hãy bảo vệ đám aä hoàn của ta.” “Vương gia sẽ không giết phu nhân, phu nhân đừng nghĩ nhiều.” “Không ai đoán được suy nghĩ của vương gia. Ta nói là nhỡ đâu.” Đôi mắt trong trẻo của Tuyết Yên nhìn Điền Minh chằm chằm.
“Được. Ta đồng ý với người sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ bọn họ.” Điền Minh đáp ứng.
“Hôm nay ngươi luôn ở phòng hối lỗi sao?” Tuyết Yên đột nhiên hỏi.
“Qua trưa Cố Phàm sẽ đến. Phu nhân có việc gì cứ nói với hắn. Dù sao đây cũng là phòng hối lỗi, là nơi An vương phủ trừng phạt người nhà. Không thể phái người tới hầu hạ.” “Ta hiểu.” Vừa qua buổi trưa, quả nhiên Cố Phàm tới. Điền Minh đã hầu hạ Tuyết Yên ăn cơm trưa, xức thuốc lên vết thương và uống Hộ Tâm đan.
Gố Phàm tương đối câu nệ, chỉ đứng ở cửa.
Tuyết Yên nhìn lại mình, nhãn Mị Ảnh trên †ay, Nguyệt Hồn cũng cắm trên đầu, kiếm Thu Thủy quấn bên hông; bây giờ nó chỉ là dây lưng. Ngöại công treo Mặc lệnh trên cổ