Nhưng bất kể thế nào, Tử Vi cũng có thể ngủ một đêm yên ổn.
Không biết tiếng sáo trúc loáng thoáng truyền đến từ trong cung nào, từ khi Tử Vi rời khỏi hoàng cung Vân thành, đã lâu rồi không nghe thấy âm thanh nào.
Mười lăm tháng tám qua đi, Nhiếp Lăng Hàn mãi không được ngủ yên.
Khi ám vệ hắn phải đi trở về nói kế hoạch thất bại, hắn liền hiểu rõ, hắn và Tư Mã Huy nhất định phải có kết cục.
Trong Cổ Hoa hiện không châm đèn, trong bóng tối, Dương Thanh lẳng lặng đứng ngoài cửa.
Một bóng dáng thon dài ngồi yên trong bóng tối, hắn đã ngồi một mình ở đó hai canh giờ.
Ánh đèn ngoài sân chiếu qua cửa sổ để lại tầng sáng loang lổ.
Trên bàn nhỏ bên cạnh, chén nửa nghiêng, rượu chảy bốn phía.
Trước giờ hẳn không vui uống rượu, thế nhưng bây giờ, hắn một mình rót rượu.
Không có món ngon, không có người yêu, không có sáo trúc, không có tri âm.
Hắn lớn đến ngần này mà chưa từng say, bây giờ một mình uống hai vò mà vẫn chưa say.
Đúng vậy, hắn chưa từng say, hắn luôn tỉnh táo như thế, tính đến nỗi thấy mình chìm đắm và luân hãm.
Ở trong bóng tối, hắn có thể nhìn thấy cung nữ và nội thị đi lại bên ngoài, thậm chí là khuôn mặt âu lo của Dương Thanh.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, ở ngọn núi đằng sau núi Lục Hợp, sư phụ phạt hắn vì hắn ham chơi mà treo ngược hắn trên cây.
Trời rất tối, muỗi bay xung quanh, hắn sợ hãi, sau đó Tư Mã Huy tới, hắn ta không nói câu nào, chỉ ở bên cạnh hắn.
Nhìn thấy sư huynh ở đây, hắn lập tức an tâm.
Thật ra hắn ta cũng chỉ lớn hơn hẳn một tuổi.
Khi đó hắn cho rằng mình sẽ mãi ở bên sư huynh.
Thời gian thoắt cái đã trôi qua, năm tháng như bàn tay vô tình, che đi hồi ức và lời thề lúc trước của bọn họ dễ như trở bàn tay.
Trưởng thành rồi, thì ra có dục vọng và nhu cầu như vậy.
Chuyện cảm thấy rất vui khi đó, trưởng thành rồi lại không cần nữa.
Tư Mã Huy nhanh trí hơn hắn, hắn ta bị ám sát ở Đại Hưng nhưng không nhờ hắn giúp đỡ, chắc hẳn hắn ta đã nhận ra người muốn giết hắn ta là ai.
Vốn nghĩ Tư Mã Huy chết rồi, hắn sẽ phải người đi nước Nam Chiêu xử lý hậu sự cho hắn, giúp đỡ công việc thường ngày của nước Nam Chiêu.
Nếu như Tư Mã Huy không chết, nếu như hắn ta trở lại nước Nam Chiêu, hắn phải làm sao với hắn ta đây? Nhiếp Lăng Hàn chưa nghĩ ra, có điều cảm thấy không thể cho hắn ta bất cứ cơ hội để thở và chuẩn bị nào.
Nhiếp Lăng Hàn hiểu rõ Tư Mã Huy.
Sau khi hắn ám sát Tư Mã Huy thất bại đã lập tức bí mật phát binh đến nước Nam Chiêu.
Dự tính mười ngày sau đại quân sẽ đến.
Đối với nội bộ của nước Nam Chiêu, hắn đã tìm con trai của tiểu thúc thúc Tư Mã Huy là Tư Mã Dung, hứa cho hắn ta điều kiện hậu hĩnh.
Nhiếp Lăng Hàn cầm chén rượu lên, chất rượu cay nồng chảy xuống nơi cổ hắn.
Hắn rất muốn thử tư vị uống say là gì.
Tử Vi vẫn không có tin tức, lần này nàng sự thật muốn rời khỏi hắn, hắn đã xem thường nàng rồi.
Nửa năm nay hắn vận dụng tất cả sức mạnh cũng không tìm được Tử Vi.
Đám đại thần thi nhau dâng tấu yêu cầu lập hậu cho hậu cung, hắn đều từ chối.
Chuyện này, hắn muốn nghe theo trái tim.
Rượu mạnh chảy vào trong bụng, hắn không say, mặt lại đỏ lên.
Khuôn mặt tuấn tú gầy gò, đáy mắt như có sương mù dày đặc.
Lúc này, hắn không cần bất cứ ai ở bên, bởi vì đây là thời điểm hắn mềm yếu nhất.
Có được hoàng vị là đã tới gần thành công của hắn một bước dài, hắn biết, con đường sau này sẽ càng gian khổ hơn.
"Sư phụ!" Nhiếp Lăng Hàn mời một chén với khoảng không: "Người lừa con, người không nói cho con, vì cái gọi là thành công sẽ phải mất đi nhiều như vậy.
Hơn nữa chỉ có thể đi lên, không còn đường lui nữa!"
"Sư phụ, vì sao con có được cả thiên hạ cũng không có được trái tim nàng? Còn nữa sư huynh, người đã nói, sư huynh chỉ là quân cờ, thế nhưng vì sao, nhổ một con cờ, con lại đau lòng đến thế?"
Nhiếp Lăng Hàn uống cạn chén rượu, vẫn không say chút nào.
Hắn đứng lên, đi ra khỏi Cổ Hoa hiên, cơn gió đối diện thổi đến, đáy lòng dâng lên hơi nóng, Dương Thanh lập tức khoác áo choàng vàng tối lên người Nhiếp Lăng Hàn.
“Đêm nay Hoàng thượng đi cung của vị nương nương nào nghỉ ngơi?" Dương Thanh hỏi.
"Về Dưỡng Sinh điện."
Bước đi của hắn vững vàng như vậy, không có một chút do dự.
Bọn họ đã đều là quân cờ, mình cần gì đau buồn, bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá đắt.
Đương nhiên, hắn cũng phải trả giá, cái giá của hắn có lẽ là cô độc cả đời, phải vĩnh viễn mất đi nữ tử duy nhất hắn yêu.
Cảm giác đau lòng dần lan tràn, hắn lặng lẽ đè nén tất cả, nhanh chân đi đến Dưỡng Sinh điện.
Ở chỗ cao không tránh khỏi rét vì lạnh, chắc chính là cảm giác này.
Hắn yên lặng nghĩ.
Tử Vi ở Y Lan điện hai ngày mới nhìn thấy Tư Mã Huy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, rõ ràng là kết quả của việc mệt nhọc quá.
Thật ra vết thương của hắn chưa lành hẳn.
Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh bưng thuốc cho hắn: "Biết người bận bịu mấy ngày nay, bọn ta cũng không biết quy củ trong cung của ngươi, chuẩn bị thuốc cho người rồi nhưng không đưa qua."
Tư Mã Huy nói: "Y Lan điện rất gần Thanh Tùng điện bản vương ở, cô có việc gì có thể trực tiếp đi tìm bản vương.
Cô cũng không cần gặp những phi tần trong vương cung, càng không cần hành lễ với bọn họ.
Cô là khách quý của bản vương, cô nói cô muốn yên tĩnh, ta chỉ sắp xếp hai cung nữ và hai thị vệ, có việc gì có thể trực tiếp tìm bọn họ."
Tư Mã Huy thu xếp cho Tử Vi ở Y Lan điện, không nói cho bất cứ ai về thân phận của các nàng, hắn không nói cũng không ai dám hỏi.
Trong cung chỉ đồn vương thượng mang về một nữ nhân, còn có một đứa bé còn nằm trong tã.
Vương thượng để bọn họ ở Y Lan điện, lại không có bất kỳ danh phận gì.
Trong cung có quá nhiều người không danh không phận, có điều bởi vì nữ nhân này có một đứa bé nên khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
Mọi người đều đoán đây là nữ nhân và đứa con ở bên ngoài của vương thượng.
Sau khi Tư Mã Huy trở về đã thăm dò được Nhiếp Lăng Hàn bí mật phái mười vạn binh mai phục ở núi Thương Vân cách năm mươi dặm phía bắc nước Nam Chiêu.
Hai ngày nay hắn tìm tâm phúc, bày binh bố trận trắng đêm.
Vào ban ngày, trên triều đình, hắn và đại thần chuyện trò vui vẻ, tâm sự hài hòa với Tư Mã Dung, làm như không biết đại quân đã tiếp cận.
Ban đêm, hắn gần như trắng đêm không ngủ, nhìn chằm chằm chiến trường phía trước.
Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.
Ngày nào Tử Vi cũng để bọn nha đầu đưa canh thuốc cho Tư Mã Huy.
Một nước Nam Chiêu của hắn làm sao mới có thể đối phó được Đại Hưng hùng mạnh như thế?
Nhưng trận chiến núi Thường Vân, Nhiếp Lăng Hàn cũng không được lời, dù sao nơi này cũng là lãnh địa của nước Nam Chiêu.
Hơn nữa Tư Mã Huy am hiểu bày trận, am hiểu du kích, hắn dùng năm vạn binh lực chia tách mười vạn đại quân của Đại Hưng.
Người dẫn binh lần này chính là Chu Khải.
Nhiếp Lăng Hàn không phải đại nguyên soái hắn vừa ý - Nam Cung Mục.
Mười vạn đại quân trú đóng ở núi Thường Vân, vào không được mà lui cũng không xong, bọn họ bất động, quân đội Nam Chiêu cũng bất động.
Chỉ cần bọn họ có hành động, quân kỵ binh của Nam Chiêu sẽ lập tức xông lên tấn công đội ngũ của bọn họ.
Hai tháng sau, quân Đại Hưng đội vốn có mười vạn người chỉ còn lại sáu vạn người, vẫn đóng ở núi Thường Vân.
Khi Lê Tử Kình được ba tháng, Tử Vi tìm nhũ mẫu cho thằng bé cho bú.
Nàng không cho thằng bé bú nữa, giao Lê Tử Kình cho Tiểu Tỉnh và nhũ mẫu A Phượng, một mình trở về núi Mặc.
Khoảng thời gian trước bởi vì mang thai, nàng sợ làm đứa bé trong bụng bị thương nên không dám làm gì, hơn nữa trước kia nàng luôn cho rằng những chuyện đó không phải chuyện của nàng, như thể rất xa lạ với nàng, hơn nữa đều là người nàng quan tâm, nàng không muốn tổn thương bất cứ ai.
Về sau nàng phát hiện, bất kể nàng bằng lòng hay không, sẽ không có ai quan tâm suy nghĩ của nàng.
Rất nhiều chuyện nàng không tránh được.
Những người tổn thương nàng sâu nhất thường là người nàng coi như người thân.
Bây giờ, nàng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Có một số khoản nợ cần thanh toán, có những thứ mất đi cần cướp lại.
Nàng không muốn quan tâm những kẻ không quan tâm mình nữa.
Mỗi lần nghĩ đến Lê Hiên, nàng đều đau lòng đến nỗi không thể thở nổi.
Nàng tìm được tiểu cữu cữu Trần Vũ và biểu ca Trần Hách Nhiên.
Đêm hôm ấy là sinh nhật của đại cữu Trần Văn.
Từng đốm pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía, nháy mắt trang trí màn đêm vô cùng đẹp đẽ.
Núi Mặc đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm, sau nửa đêm, trong không khí tràn ngập mùi đinh hương thoang thoảng, vô số con rắn dài hơn một mét bò vào phòng ngủ của Trần Văn.
Trần Văn chết vô cùng lặng lẽ.
Hơn năm trăm người của dòng Trần Văn bị cắt cổ trong mơ.
Cả núi Mặc tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Hôm