Vương cung nguy hiểm Tim Tử Vi ngừng đập nửa nhịp, nàng khẽ thở, thanh kiếm áp chặt vào da cổ nàng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây”? Nam nhân đó thấp giọng hỏi nàng.
Tử Vi cảm thấy người đó nói nhỏ như vậy, chắc chắn cũng không muốn thị về phía trước nghe thấy, hắn lại là ai?
Tử Vi nói: “Ta là cũng nữ Nam viện,Vương hậu có ơn với ta, hôm nay thấy cung của người xảy ra chuyện, không kìm được mà len lén đến đây xem một chút.”
“Xem cái gì?”
Tử Vi nói: “Muốn xem xem có thể giúp được gì không.” Tử Vi khẳng định, người này chắc chắc không cùng một giuộc với tên độc ác trong phòng.
Quả nhiên, thanh kiểm trong tay kẻ đó thả lỏng ra một chút: “Ngươi muốn giúp Vương hậu?”
Tử Vi gật đầu.
Người đó nói: ” Lát sau nói cho ngươi biết phải giúp như thế nào..”
Không đợi hắn nói hết, Tử Vi đẩy thanh kiếm của hắn sang một bên, đứng dậy, nàng thấy một người đang ôm một đứa bé vào phòng.
Đó chính là con trai của Tư Mã Huy, Tư Mã Ngọc.
Không thể đợi thêm được nữa.
Tử Vi lao về phía trước, người đó nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng không kìm được mà xông vào cùng Tử Vi.
Tử Vi quay người đưa cho hắn một mảnh vải: “Đeo lên”.
Nam nhân hỏi: “Cái gì? Sao ngươi không đeo”
Tử Vi lườm hắn: “Không muốn chết thì đeo lên”.
Nàng đi đến trước cửa, có thị vệ nhìn thấy nàng, nàng giơ tay lấy ra thứ giống như đậu vàng, ném vào người đó, nó bay bay như khói vàng.
Mấy tên thị vệ trước cửa ngất xuống ngay sau đó.
Nam nhân phía sau chết khiếp, hóa ra tính mạng hắn suýt chút nữa cũng không còn! Hắn vội vàng nín thở, đeo mảnh vải lên.
Tử Vi lại ném ra một ít hạt đậu vàng, bốn thị vệ còn lại ngã xuống đất.
Tử Vi đi vào trong phòng, người bên trong phòng sợ chết khiếp.
Nam nhân áo tím đang ôm tiểu vương tử, nhìn thấy Tử Vi đi vào, hắn rút kiếm ra.
Nam nhân phía sau Tử vi tháo khăn xuống, hành lễ với Vương hậu.
Vương hậu kích động đứng dậy: “Tôn tướng quân, mau cứu tiểu vương tử.”
Tôn tướng quân chĩa kiếm về phía nam nhân mặc áo tím: “Quốc cữu gia, Vương thượng đối với nhà họ Dương không bạc, ngươi là vì hà cớ gì?”.
Nam nhân áo tím nói: “Bớt nói vớ vẩn đi! Hôm nay ta nhất định phải đưa nó đi, kiếm trong tay phải kề vào cổ tiểu vương tử.
Mấy người bên cạnh hắn cũng rút kiếm chĩa vào phía Tôn tướng quân.
Lúc này, không ai để ý đến Tử Vi.
Tôn tướng quân đã biết sức mạnh của Tử Vi, hắn cố ý thu hút sự chú ý của bọn chúng.
| Tử Vi sợ tiểu vương tử bị thương, nàng nhìn chằm chằm vào tay của nam nhân áo tím, tay của nàng để trong túi đã ướt đẫm.
mồ hôi.
Nghĩ một lúc, vẫn sợ khiến người khác bị thương.
Tử Vi bỏ tay trong túi ra, lặng lẽ cầm lấy cây sáo nhỏ.
“Minh Viễn, Ngọc Nhi là cháu của đệ, đệ đành lòng sao? Sao đệ lại không biết thế nào là đủ?” Giọng nói của Vương hậu Minh Châu.
Hóa ra hắn tên là Dương Minh Viễn.
Dương Minh Viễn nhìn xung quanh một lượt: “Đại tỷ, Vương thượng đa nghi, cho dù đệ không làm chuyện này, hắn cũng sẽ không trọng dụng người nhà họ Dương! “
Vừa dứt lời, tay phải của hắn nhói đau, tê dại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất “keng” một tiếng.
Lúc đó, tay trái hắn cũng tê rần, đứa trẻ trong tay rơi xuống.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, Tử Vi đã chạy qua đó, tay trái đỡ lấy đứa bé, con dao găm trong tay phải kề vào cổ Dương Minh Viễn, máu chảy ra.
Tôn tướng quân há hốc miệng, nhưng hắn vẫn phản ứng nhanh nhất, xoẹt xoẹt mấy kiểm giết những tên còn lại.
Trong phòng nồng nặc mùi máu tanh.
Lúc này Vương hậu mới phản ứng lại, lao lên ôm lấy tiểu vương tử.
Dương Minh Viễn đột nhiên bị khống chế, nhìn Tử Vi nói: “Yêu nữ từ đầu đến?”
Vương hậu giao tiểu vương tử cho a hoàn, nhìn Tử Vi: “Cảm ơn cô, phu nhân Tử Vi, nhưng hắn, dẫu sao vẫn là nhị đệ của ta, có thể tha cho hắn một mạng được không?”
“Hóa ra người chính là nữ nhân bên ngoài của Tư Mã Huy.”
“Đệ ngậm miệng! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn ăn nói linh tinh” Vương hậu quát nộ Dương Minh Viễn.
Tử Vi nhìn Tôn tướng quân.
Tôn tướng quân ban nãy mới biết thân phận của Tử Vi, hóa ra nàng là nữ nhân mà mọi người đồn đại Vương thường mang từ bên ngoài về.
Tôn tướng quân nói: “Vương hậu, Quốc cữu vương cầu kết với Dực vương tạo phản, bây giờ Dực vương mượn cớ lừa các đại thần vào trong cung, đã khống chế được bọn họ.
Thị vệ trong cung cũng đã được đổi, bây giờ Vương thượng của chúng ta ở chiến trường.
Vì vậy giữ lại Dương Minh Viễn rất nguy hiểm.”
Minh Châu rơi nước mắt nói: “Liệu có thể trói hắn ở đây?”
Tôn tướng quân nói: “Vương hậu nương nương, vị thần đến đây vốn là để cứu người và tiểu vương tử, người bên ngoài đều là của Dực vương hết!”
Tử Vi nghĩ