**********
Lửa bùng lên, Tử Vi đẩy vải mành tới nơi gần đại điện: "Mau quạt lửa, quạt khói vào bên trong."
Yến Tam nói: "Như thế vương hậu và tiểu vương tử cũng sẽ trúng độc."
Tử Vi nói: "Không sao, uống thuốc giải trong vòng một canh giờ là được."
Khỏi dần dần bay vào, có người té xỉu lặng yên không một tiếng động.
"Khói ở đâu vậy?" Có người hỏi.
Tư Mã Dung đang định đưa Tuyết phi ra ngoài, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại nhìn.
"Ở đó, ở đó bốc khói! Có người xỉu rồi, là khói độc!" Thị vệ phía trước kêu lên rồi cũng té xíu.
Tư Mã Dung che mũi mình lại, có binh lính che mũi chạy tới.
Tử Vi dặn dò Yến Tam và Vạn Quân: "Thôi xong, bị phát hiện rồi! Nhân lúc hỗn loạn hai người các người đi vào cứu tiểu vương tử đi!" Nàng vừa nói vừa lấy cây sáo nhỏ ra thổi về phía những tên phản quân đang tới gần.
Phía trước có bốn năm tên phản quân ngã xuống.
Đại điện trở nên yên lặng.
Tư Mã Dung nói to: "Mọi người tẩm ướt vải bông rồi che miệng và mũi lại thì sẽ không bị trúng độc! Cung thủ đâu!"
Cung thủ ở đằng xa đồng loạt nhằm mũi tên vào khe hở này.
Tầm bắn của cây sáo của nàng quá ngắn.
Bỗng nghe thấy tiếng vun vút, vô số mũi tên bắn vào!
Ba người áp sát vào đằng sau tủ sách.
Đằng sau có người giết vào, thì ra phản quân đi vào từ cửa phía sau của nơi này!
Tử Vi nói: "Không còn cách khác, chỉ có thể đi vào thôi! Nhớ kỹ, nhân lúc hỗn loạn các ngươi hãy bảo vệ tiểu vương tử!"
Tử Vi móc ra một quả đạn pháo ném về phía phản quân.
Một tiếng vang rất lớn, Thánh Minh điện bị nổ một lỗ thủng lớn, năm sáu tên phản quân ngã trên mặt đất.
Biến cố tới bất chợt khiến phản quân vô cùng căng thẳng.
Tử Vi xông tới trốn ở đằng sau ghế rồng, tiếp tục vung một nắm hạt đậu nành.
Mũi tên bắn tới như mưa, Tử Vi né tránh không kịp, chân trái trúng một mũi tên.
Tư Mã Dung ôm tiểu vương tử rất chặt, Yến Tam và Vạn Quân nhanh chóng bao vây Tư Mã Dung, khi đang đánh nhau Tư Mã Dung vẫn nắm chặt tiểu vương tử.
Tử Vi dáng dấp nhỏ gầy, nàng dễ dàng chui qua phía dưới ghế rồng, thừa dịp Tư Mã Dung chống trả Yến Tam, nàng giơ tay cướp lấy tiểu vương tử, ôm hắn trốn đằng sau ghế rồng.
Phản quân vây quanh.
Nàng móc ra một viên thuốc giải nhét vào trong miệng tiểu vương tử: "Mau nuốt vào."
Tiểu vương tử rất nghe lời, ngoan ngoãn nuốt thuốc.
Khói dần dần tản đi, gió đêm thổi tới, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Tư Mã Dung nhìn thấy thi thể đầy trên mặt đất, có người chết, có người trúng độc.
Trên mặt hắn nở nụ cười kỳ lạ, hắn chậm rãi đi tới ghế rồng: "Người đâu, bê cái ghế rồng này sang một bên!"
Dáng dấp Tư Mã Dung khác hoàn toàn Tư Mã Huy.
Hắn thanh tú hơn Tư Mã Huy rất nhiều, màu da trắng trẻo, môi hồng răng trắng, còn có hai cái lúm đồng tiền.
Thế nhưng ánh mắt kia tàn ác giống như rắn độc.
Tử Vi chỉ cảm thấy lạnh, toàn thân lạnh lẽo thấm vào xương tủy, nàng không biết nên giấu tiểu vương tử ở đâu.
Vì sao Tư Mã Huy còn chưa trở lại!
Nghe thấy Tư Mã Dung muốn di chuyển ghế rồng, tim Tử Vi càng đập dồn dập.
Nàng đột nhiên phát hiện trong lớp gỗ Kim Ti Nam của ghế rồng là khoảng không! Hai bên có hai con rồng vàng đang nằm, Tử Vi đẩy nhẹ, không ngờ đẩy ra được.
Tử Vi lập tức ra hiệu cho tiểu vương tử chui vào.
Nàng xé một đoạn vạt trước áo gấm của tiểu vương tử rồi ném trên lối đi phía sau.
"Nhớ kỹ, trừ phụ hoàng, mẫu phi người và ta, ai bảo người cũng đừng đi ra!" Tử Vi nói khẽ.
Tiểu vương tử gật đầu.
Tử Vi khép khe hở lại.
Tiếng bước chân đã đến gần, nàng phi người vọt lên, giơ tay ném một nắm hạt đậu, dọa đám người nhao nhao lui lại.
Tư Mã Dung giận dữ, hắn không ngờ lại bị một người không liên quan giày vò hồi lâu!
"Lấy cung tên đến đây!" Hắn thấp giọng nói.
Lập tức có