Khuôn mặt tuyệt vọng của Tuyết phi cứ mãi hiện lên trước mắt Tử Vi.
Tư Mã Huy luôn lừa gạt nàng ta thật sao? Thật sự không có tình cảm với nàng ta sao? Có lẽ trong thật thật giả giả, ngay cả hắn cũng không biết trái tim mình.
Tử Vi nhớ rất rõ ràng, khi thích khách xông lên, vương hậu tránh sau lưng Tư Mã Huy, còn người chắn phía trước Tư Mã Huy là Tuyết phi.
Tử Vi cười khổ.
Sắc trời dần tối, nơi này không có đèn đuốc, bị bao phủ trong một vùng tăm tối.
"Tuyết Nhi!" Tử Vi nghe thấy một tiếng gọi khẽ đầy ngạc nhiên.
Tử Vi quay đầu.
Một người khoác cẩm y màu tím đậm, chắp tay đứng ở đó.
Gió lạnh vù vù, thổi tung góc áo hắn.
Chính là Tư Mã Huy.
"Là muội à." Hắn nhìn thấy Tử Vi, có chút bất ngờ.
"Đại ca tưởng là ai? Tuyết phi sao? Nàng ấy ra đi trong ngực của huynh, huynh, huynh tự mình giết nàng ấy..." Tử Vi không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, có điều lời đến khóe miệng, không nói ra thì không thoải mái.
Rất nhiều ngày rồi nàng không gặp Tư Mã Huy, sau cung biến không nhìn thấy hắn nữa.
Hắn gầy đi rất nhiều, xương gò má cao hơn.
"Thời tiết lạnh giá như thế, nơi này yên tĩnh, sao muội lại đến đây?" Hắn thản nhiên hỏi.
Tử Vi nói: "Ta muốn ngắm hoa mai, thị vệ nói ở đây có."
Tử Vi không thấy rõ vui buồn trong mắt hắn, nhưng một tiếng "Tuyết Nhi" vừa rồi lại thật sự chất chứa mong chờ.
Chuyện cũ đã qua.
"Ta ra ngoài lâu rồi, ta về trước đây.
Tử Vi nói.
Nàng cho rằng, có lẽ Tư Mã Huy muốn ở đây một mình một lát.
"Tử Vi, ở bên đại ca một lát đi, chỉ một lát thôi." Giọng nói hắn có sự cầu khẩn.
Tử Vi gật đầu.
Cửa Hải Đường cung đóng kín, Tư Mã Huy cứ đứng ở đó như vậy.
"Đại ca, vì sao các huynh phải lừa gạt nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân thật lòng với huynh?" Tử Vi hỏi thay Tuyết phi, cũng hỏi thay mình.
"Bởi vì là đúng người.
Là cố ý chọn người.
Nếu như nàng ấy không yêu ta, ta cũng không làm được nhiều chuyện như vậy." Tư Mã Huy không hề lảng tránh: "Có phải muội rất thất vọng về đại ca hay không?"
"Ta chỉ mãi không nghĩ ra, ta cũng được coi như trải qua nhiều chuyện.
Ta cảm thấy Tuyết phi rất đáng thương." Tử Vi quay người nhìn Tư Mã Huy: "Nàng ấy chết, huynh có hối hận chút nào hay không?"
"Không hối hận.
Ta đạt được thứ mình muốn.
Có điều sẽ đau lòng.
Ta không ngờ nàng ấy sẽ nghe thấy.
Giống như nàng ấy nói, nếu như nàng ấy không nghe thấy thì sẽ bình an cả đời." Tư Mã Huy lạnh nhạt nói.
"Người huynh yêu thật lòng là vương hậu sao?" Tử Vi hỏi.
Tư Mã Huy: "Ta nói ta cũng không biết, muội có tin không?"
Tử Vi than nhẹ: "Có lẽ, làm giả nhiều sẽ cho rằng là thật.
Mà thật thì lại quên."
Nàng ngắm nhìn hoa mai vàng đang nở rộ "Đại ca, đón tết xong ta muốn rời đi.
Ta muốn đi tìm Kình Nhi."
Tư Mã Huy ngẩng đầu liếc nhìn nàng: "Muội muốn đi lục địa Triều Vân sao?"
Tử Vi gật đầu: "Chuyện gì cũng không gạt được đại ca."
Tư Mã Huy gật đầu: "Cũng được, có điều muội phải cho ta biết hành tung, hoặc thường xuyên trở lại xem xét tình hình, dù sao người kia cũng nói sẽ trả lại Kinh Nhi, đừng để đến lúc đó thằng bé trở về, muội lại không ở đây."
"Được."
"Đi thôi, muộn rồi, ta đưa muội hồi cung." Tư Mã Huy nói với Tử Vi.
"Huynh, huynh không ở thêm một lát sao?" Tử Vi nhớ hắn tới đây để thăm Tuyết phi.
Nàng thật lòng hi vọng hắn có thể ở nơi này một lát.
"Đi thôi." Tư Mã Huy lạnh nhạt nói.
Tử Vi yên lặng theo sau lưng hắn.
Tình yêu của đế vương quả là kiêu ngạo.
Vào ngày đón tết, trong cung treo đèn lồng khắp nơi, trong sân đốt đuốc sáng trưng.
Tư Mã Huy mở tiệc chiêu đãi chúng đại thần.
Tử Vi đón giao thừa ở Y Lan điện, còn một canh giờ nữa mới đến giờ tý, Tử Vi tắm rửa xong xuôi, bắt đầu sao chép sách thuốc.
Vương hậu Minh Châu tới.
Nàng ấy khoác một chiếc áo choàng màu đỏ tía, cổ áo bằng lồng hồ ly màu trắng, dẫn theo hai cung nữ đi vào Y Lan điện.
Tử Vi hành lễ với nàng ấy.
Minh Châu nói: "Vương thượng nói cô không muốn đi đại điện, ta ghé thăm cô một lát."
Trong phòng rất nóng, Minh Châu cởi áo choàng.
Tử Vi thấy điệu bộ nàng ấy muốn nghỉ ngơi Y Lan điện một lát, bèn sai người chuẩn bị trà và một ít điểm tâm.
Minh Châu mặc một bộ cẩm phục họa tiết thổ cẩm in chìm màu đỏ sậm, bởi vì là họa tiết in chìm, nhìn từ xa chỉ thấy lờ mờ màu đỏ; kết hợp với váy dài trăm lớp màu đen thêu chìm hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm.
Nàng ấy thoa son màu nhạt, trên đầu chỉ cắm một cây trâm tua rua bằng ngọc tím khảm minh châu, cách ăn mặc tùy ý thường ngày, cũng có một chút trang trọng khi tiếp đãi khách, lịch sự tao nhã lại không hề phô trương.
Tuy hôm nay ăn tết, nhưng mấy ngày trước trong cung mới xử lý tang sự, vậy mà ý cười giữa lông mày nàng ấy vẫn điềm tĩnh như ngọc sáng, chỉ thấy dịu dàng chứ không thấy sắc bén.
Trong lòng Tử Vi âm thầm thở dài, kiểu nữ nhân này vẫn thích hợp sống trong cung hơn.
Kiểu người yêu hận thấu xương như Tuyết phi và nàng nhất định sẽ gặp trắc trở trong cung.
"Hôm nay ta cố ý tới nói lời cảm ơn.
Cảm ơn cô đã cứu tiểu vương tử.
Không có cô thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiểu Tử, đem đồ vật lên đi." Minh Châu nở nụ cười chân thành sai bảo.
Cung nữ thân cận của nàng ấy, Tiểu Tử đưa chiếc hộp ôm trong ngực cho Tử Vi.
Minh Châu nói: "Nghe vương thượng nói cô thích nghiên cứu dược lý, trong này là một số dược liệu trân quý"
Tử Vi nói lời cảm ơn: "Vương phi không cần phải khách khí, vương thượng đã cứu ta.
Đây đều là việc ta nên làm."
Minh Châu cho tùy tùng lui xuống, kéo tay Tử Vi rồi nói: "Lần cung biến này may mà có cô, ta đã nói với vương thượng chuyện cô cứu tiểu vương tử hai lần.
Cô, về sau cô có dự định gì?"
Tử Vi nói: "Không có dự định khác, ta muốn đi tìm con trai ta."
Minh Châu nói: "Không có gì phải ngại.
Vương thượng rất thích cô, bây giờ cô cũng không có nhà để về, nếu như cô muốn, vương thượng có thể nạp cô làm phi."
Tử Vi giật mình, vội nói: "Không, không, vương phi, ta sống như bây giờ rất tốt.
Ăn tết xong ta sẽ rời khỏi nước Nam Chiêu để tìm con trai ta.
Nó mới nhỏ như vậy, không thể rời khỏi mẫu thân.
Chờ lâu như vậy vẫn không có người đưa nó trở về, ta không muốn đợi thêm nữa."
Minh Châu nói: "Vương thượng thật sự rất tốt với cô.
Tử Vi nhẹ nhàng cười: "Vương phi nương nương đừng nghĩ nhiều.
Vương thượng là đại ca ta.
Đại ca cũng coi ta là muội muội.
Điều quan trọng nhất là, ta có người yêu rồi."
Minh Châu nói: "Chẳng phải phu quân cô đã, đã không còn sao?" Tử Vi lắc đầu: "Ta vẫn cho rằng hắn còn sống, ta sẽ tìm được hắn."
Minh Châu gật đầu: "Ừm, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Có điều, nếu như cô thật sự không có ý gì, tốt nhất nên nói rõ ràng với vương thượng, đừng cho hắn bất cứ suy nghĩ gì.
Tử Vi nhìn Minh Châu: "Ta và vương thượng không có gì cả, cũng không có gì cần nói rõ ràng"
Minh Châu giấu ý cười trên mặt, sắc mặt bắt đầu lãnh đạm: "Cô có biết vì sao ngày đó Tuyết phi tuyệt vọng như thế không?"
Tử Vi không nói chuyện.
Minh Châu nói: "Lúc đó cô cũng nghe thấy, chắc chắn cô tưởng rằng bởi vì vương thượng lừa nàng ta, lợi dụng nàng ta."
Tử Vi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Minh Châu nói: "Đúng vậy.
Nhưng cô có biết vì sao nàng ta rạch mặt mình không?"
Tử Vi nhìn nàng ấy chằm chằm: "Vì sao?"
"Khi Tuyết phi đến Thanh Tùng điện, phát hiện ta ở đó, nàng ta không vào phòng mà đứng ở đó nghe được cuộc đối thoại giữa ta và vương thượng.
Khi đó, ta mới biết được người vương thượng thích thực sự là cô."
Tử Vi lập tức đứng dậy.
"Bởi vì ta phát hiện, dung mạo của Tuyết phi khá giống cô, tính tình cũng giống.
Ta hỏi vương thượng, hắn nói, cưới Tuyết phi là bởi vì dung mạo của nàng ta rất giống cô."
Tử Vi cảm thấy toàn thân rét run: "Tại sao vương hậu nương nương lại muốn nói với ta những lời này?"
Minh Châu nói: "Hôm nay ta chỉ muốn tới thăm cô một lát, nói một tiếng cảm ơn với cô.
Còn những